Bổ Thiên Ký
Chương 5 : Quên hết chuyện xưa
Ngày đăng: 16:17 30/04/20
Những vết sẹo thâm đen trên má trái của Quản Phượng Nữ theo bàn tay của vương gia lướt qua dần dần biến mất. Làn da của bà từ từ trắng hồng, sống mũi cao thẳng hơn lúc trước, đôi mắt vốn nâu
trầm từ3sâu bên trong lan tỏa sắc lam tuyệt đẹp, tựa như cẩm thạch thượng hạng khiến người người say đắm. Bờ môi của Quản Phượng Nữ cũng không còn nứt nẻ, mà thay vào đó là đôi môi căng mềm đầy đặn, giống bông1hoa nở rộ đỏ hồng tự nhiên. Cộng thêm suối tóc đen láy và dáng người mảnh khảnh yêu kiều, cho dù bà có mặc một bộ váy thô sơn màu xanh cũng khó lòng che đi vẻ đẹp sắc nước hương trời.
Vương gia3chăm chú ngắm nhìn Quản Phượng Nữ, thẩm thủ thỉ: “Thứ người đời si mê, chắc chỉ có vẻ đẹp tuyệt trần của nàng! Nhưng riêng ta, chỉ có ta xem trọng tâm hồn thuần khiết của nàng mà thôi!”
Vinh Tuệ Khanh từ sau3tảng đá khẽ nhổm đầu lên, lấy tay che đi những tiếng nấc nghẹn ngào. Cô cố mở to mắt nhìn cảnh tượng thần kỳ như thể đang nằm mơ giữa ban ngày. Mẹ của mình từ một phụ nữ làm nông xấu xí9đột nhiên biến thành cô gái vô cùng xinh đẹp. Cho dù tâm lý Vinh Tuệ Khanh vô cùng vững vàng, nhưng vẫn bị chấn động không nhẹ. Cô tận mắt thấy rõ đường nét trên khuôn mặt mẹ không thay đổi nhiều, chỉ có điều mỗi đường mỗi nét thêm tinh xảo, uyển chuyển hơn.
Vinh Tuệ Khanh bất giác nhớ tới một đoạn văn trước kia mình từng đọc qua: “... cô nàng bên vách phía Đông, nếu tăng thêm một phần thì quá cao, giảm một phần lại quá thấp; nếu thoa phấn sẽ trắng quá, tô son lại đỏ quá, đôi mày cong như lông chim thúy, làn da trắng ngần như tuyết, vòng eo thon thả, hàm răng ngọc ngày chỉ một nụ cười xinh đẹp cũng đủ khiến bao công tử ở Dương Thành, Hạ Thái si mê...1
Trích dẫn từ quyển “Đăng Đồ Tử Háo Sắc Phú” của Tống Ngọc.
Những kẻ áo đen kia nhìn không rời mắt. Lần lượt từng tiếng đao thương rơi lẻng xẻng xuống đất, dương như có người ngắm đến mất hồn, quên mất trên tay mình vẫn cầm vũ khí.
Những người này chợt nhớ đến một truyền thuyết từng được một kẻ nước ngoài kể lại, trước kia có một mỹ nhân tuyệt thế tên là Helen vô cùng xinh đẹp xuất hiện trên đời. Hai quốc gia vì muốn tranh giành nàng mà đã giao chiến mười năm, thương vong vô số... Bấy giờ nhìn thấy dáng vẻ mỹ nhân nằm trong lòng vương gia, tất cả mọi người đều thầm kêu la: Vì một người con gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà phát động chiến tranh khiến trăm họ lầm than cũng đáng! Quản Phượng Nữ nhắm mắt lại, cho dù con ngươi phía dưới mi mắt có chuyển động cũng không nguyện ý mở ra.
Ánh mắt vương gia sắc bén quét qua, sau đó híp mắt bật cười: “Thật không nghĩ ra ở nơi này cũng có kẻ biết nhiều như vậy!” Vừa dứt lời bèn ra lệnh cho tùy tùng: “Một tên cũng không để lại!” Sau đó quất một roi lên thân – Truy. Con ngựa điên cuồng hý vang, ngay lập tức giơ vó nhảy qua đầu đám thôn dân phía dưới, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Đám thôn dân mặt mày choáng váng, tay chân luống cuống giơ gậy gộc trong tay lên phòng vệ.
Kẻ áo đen cầm đầu cười gần một tiếng, chuyển phác đao sang bên tay trái, sau đó rút một cây trường tiên từ bên hông ra chỉ vào lũ thôn dân cầm gậy gộc phía dưới: “Có trách, thì trách lão già râu bạc kia ăn nói lung tung! Hôm nay mạng của các người tính đều tính trên đầu lão ta đi! Các huynh đệ, lên!” Nói xong gã thúc ngựa lao trực diện vào đám thôn dân. Phác đạo lướt đến đâu, đầu người bay đến đó. Trường tiên múa đến đâu, thân người cuốn đến đó. Cuối cùng ai nấy đều nặng nề ngã xuống.
Mặc dù bọn chúng không phải tu sĩ, thế nhưng lại sở hữu sức mạnh vượt trội. Đối phó với những thôn dân yếu ớt thế này chẳng khác nào chém dưa thái rau, chỉ trong chớp mắt đã giết sạch người dân đứng chắn ở cửa thôn. Những dân chúng tụ tập ở cửa thôn đều là nam định trai tráng ở bên trong Dốc Lạc Thần. Bọn họ vừa chết đi, bao nhiêu cô gái đứng nhìn từ xa vội vàng khóc lóc chạy tới. “Làm sao bây giờ? Lão đại?” Một kẻ áo đen trông thấy già trẻ trong thôn lũ lượt chạy đến, bỗng có chút chùn tay chùn chân. “Sợ cái con khỉ! Không giết thì thôi, một khi đã giết phải biết tới cùng, phải giết sạch không để lại một mống! Giết toàn thôn, sau đó đốt sạch chỗ này! Bất kể ai đã từng thấy chúng ta, một tên cũng không tha!” Kẻ cầm đầu ra lệnh. Sau đó gã hét lên một tiếng, giơ đao trong tay tiến lại gần các hộ dân trong thôn.
Đại Ngưu trốn sau thân cây trông thấy mỗi nhà trong thôn đều bị thiêu cháy, khói đen nghi ngút bốc lên chạm đến tận trời cao, dọa hắn sợ vòng ra sau cây muốn chạy xuống núi.
Thế nhưng lúc hắn vừa chạy đến con đường dẫn xuống núi, chợt thấy một cô gái xa lạ từ nơi khác đang bò lên, thở hồng hộc gọi hắn: “Đại Ngưu! Huynh là Tăng Đại Ngưu phải không?”