Bổ Thiên Ký

Chương 6 : Nhà ở ven hồ

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Đại Ngưu nghe thấy có người gọi tên mình thì trừng lớn đôi mắt nhìn về phía bên phát ra tiếng gọi.



Chỉ trông thấy một cô nương trạc tuổi Vinh Tuệ Khanh nhưng gương mặt yêu kiều, đôi mắt lanh lợi, dáng dấp uyển chuyển thướt tha, rõ ràng còn xinh đẹp hơn Vinh Tuệ Khanh rất nhiều...



Đại Ngưu ngẩn người một lúc rồi nhanh chóng lắc lắc đầu âm thầm tự mắng bản thân có suy nghĩ không đứng đắn.3Thiếu nữ đó thở mạnh chạy đến trước mặt Đại Ngưu, gương mặt vô cùng sùng bái nhìn hắn.



Bắt gặp phải ánh nhìn như vậy khiến Đại Ngưu cảm thấy không được thoải mái cho lắm liền nhíu chặt đôi lông mày lại hỏi: “Tại sao cô lại biết tên của ta?”



Cô gái nhanh chóng vui vẻ đáp lời: “Đây là Dốc Lạc Thần đúng không? Huynh là Tăng Đại Ngưu. Muội là Bách Hủy, ngưỡng mộ đã lâu... Không, muội1nghe cháu ngoại gái của hàng xóm bên cạnh người có họ hàng xa với muội nói huynh sống ở đây cho nên muội mới đặc biệt tới tìm huynh.”



Đại Ngưu lại càng cảm thấy không hiểu sao cả nói: “Ngưỡng mộ đã lâu? Ta đâu có tiếng tăm gì đâu? Cô nhận nhầm người rồi.”



Bách Hủy cứng lưỡi, nghẹn lời một lát rồi hậm hực nói: “Là muội nói sai rồi...” “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa ta3phải xuống núi rồi. Nhà của ta hình như đang bốc cháy.” Đại Ngưu nói rồi quay người chuẩn bị xuống núi. Bách Hủy vừa nghe thấy thế vô cùng gấp gáp bên nhanh chóng nhảy bổ ra trước giữ chặt lấy cánh tay của Đại Ngưu, khẩn thiết nói: “Đại Ngưu, huynh không thể xuống đó! Thôn của huynh đều đã bị thiêu rụi rồi, tất cả mọi người ở đó đều đã chết hết. Bây giờ huynh mà xuống3đó không khác gì tự chui đầu vào lưới, rồi cũng sẽ bị người ta giết thôi! Huynh không thể chết được!”



Đại Ngưu nghe thấy câu này thì lại càng ra sức muốn chạy ngay xuống núi nói: “Không được! Cha mẹ còn có cả em trai và em gái của ta đều đang ở trong thôn, ta phải đi cứu bọn họ...” Bách Hủy sống chết kéo chặt lấy cánh tay của Đại Ngưu vô cùng sợ hãi nói: “Đại9Ngưu, huynh đánh không lại đám người đó đâu! Huynh bây giờ mà xông tới đó thì chính là đi tìm đường chết!”



Khắp cơ thể Đại Ngưu như bị chấn động, bước chân hắn dừng lại như thể đã nghe hiểu lời nói của Bách Hủy.



“Cha, mẹ, em trai, em gái! Là Đại Ngưu bất hiếu!” Đại Ngưu bật khóc rồi quỳ xuống đường đi dập đầu về phía thôn làng dưới chân núi.




Cách Dốc Lạc Thần bảy ngọn núi phía ngoài là biệt viện vương phủ của thành phủ Vĩnh Chương, Nhất Tự Tịnh Kiến Vương Ngụy Nam Tâm vừa thu xếp ổn thỏa cho Quản Phượng Nữ xong liền từ trong phòng bước ra hỏi tên tùy tùng bên cạnh mình nói: “Mấy người đó đã về hết chưa?”



Tên đó lắc lắc đầu cười nịnh nọt nói: “Vẫn chưa, Vương gia cứ đi trước đi. Bọn họ không có bản lĩnh để về nhanh như vậy được đâu.”



Ngụy Nam Tâm trầm mặc một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Vinh gia có phải vẫn còn một đứa con gái đúng không? Là con gái của Quản Phượng Nữ?” Tên hộ vệ gật đầu nói: “Hồ sơ đều ở đây thưa vương gia. Thuộc hạ nhớ rõ là còn một đứa con gái.” Sắc mặt Ngụy Nam Tâm trầm xuống nói: “Diệt có phải diệt tận gốc để tránh mối nguy hại về sau.” Nói rồi ông ta vội vàng bước vào trong phòng, rút một cái gương từ trong túi càn khôn của mình ra, ngồi trước giường nhìn Quản Phượng Nữ còn đang say giấc nồng. Ông ta nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay phải của bà, còn tay kia thì cầm lấy một cây kim đâm vào đầu ngón tay trỏ.



Một giọt máu đỏ tươi lấp lánh nhỏ xuống bề mặt chiếc gương.



Rất nhanh sau đó mặt gương liền giống như mặt nước lăn tăn từng làn sóng, đem giọt máu tươi đó cuốn vào trong chiếc gương.



Hai tay của Ngụy Nam Tâm giơ lên rồi làm vài động tác trước chiếc gương, nhẹ giọng nói: “Mở kính Lưu Quang, tìm cố nhân xưa!”



Mặt gương trong phút chốc lóe lên hào quang sáng rõ, rồi rất nhanh ánh sáng đó tản ra. Bên trong chiếc gương lập tức hiện lên hình ảnh một cô bé khoảng tầm bảy tám tuổi đang trốn sau một tảng đá lớn, toàn thân co quắp run rẩy.



Đó chính là hình ảnh của Vinh Tuệ Khanh.