Bổ Thiên Ký

Chương 53 : Truy tìm căn nguyên

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


“Chủ ý gì cơ?”



“Vị đại nhân Ngụy Nam Tâm đó có một bảo bối, hình như có thể dùng để tìm ra vị trí ẩn náu của Vinh Tuệ Khanh.” Bách Hủy đổi một bộ trang phục để đi ra ngoài, nhét túi càn khôn vào thắt lưng.



“Bảo bối? Ngài ấy có bảo bối gì? Sao muội lại biết được?” Đại Ngưu nghi hoặc hỏi.



Hắn vẫn có chút bất an. Bách Hủy hình như có rất nhiều chuyện giấu hắn. Hơn nữa cái bộ dạng3chuyện gì cũng biết trước tiên này thật khiến Đại Ngưu thấy hơi bất mãn…



Tu vi của Bách Hủy bây giờ tăng lên nhiều, mạnh hơn Đại Ngưu một chút.



Sự bất an của Đại Ngưu, Bách Hủy đều nhìn ra cả.



Bách Hủy mỉm cười như hoa nở ngày xuân, đôi mắt diễm lệ, dịu dàng uyển chuyển quấn lấy Đại Ngưu.



Trong lòng Đại Ngưu đột nhiên thấy tốt hơn hẳn, nhưng vẫn bất mãn nói: “Sau này không được tự mình quyết định như vậy1nữa.”



Bách Hủy có chút ngạc nhiên. Mị thuật của cô ta dùng với Đại Ngưu hình như lúc linh nghiệm lúc không. Đại Ngưu vẫn có phần không nghe theo sự sai khiến…



Nhưng cô ta cũng không quá xoắn xuýt gì, chỉ bảo Đại Ngưu cùng đi đến quán trọ Vinh Thăng.



Ngụy Nam Tâm đợi ở đây tới mức sốt ruột, mãi mà vẫn chưa tìm thấy Vinh Tuệ Khanh. Quản Phượng Nữ thì lại ở chốn kinh thành xa xôi. Ông ta chỉ có3thể ngày ngày đem kính Lưu Quang ra, nhìn từng cái nhăn mày nhíu mắt khi nói cười của Quản Phượng Nữ để giải sầu.



“Đại nhân, hai người đó đến rồi ạ.” Một tên thuộc hạ tiến vào bẩm báo.



Ngụy Nam Tâm liền biết rằng Bách Hủy và Đại Ngưu lại đến nữa. Trong mấy ngày này, đây cũng không phải là lần đầu tiên họ đến đây để dò la tin tức.



Ông ta lệnh cho thuộc hạ đưa hai người đó vào.



Sắc mặt của3Ngụy Nam Tâm rất không tốt.



“Hai ngươi lại có chuyện gì? Ta đã nói rồi, đợi bắt được người thì sẽ nói tiếp đến chuyện cho hai ngươi ra nhập vào môn phái.” Ngụy Nam Tâm nâng tách trà lên nhẹ nhàng thổi một hơi, không thèm liếc nhìn Bách Hủy và Đại Ngưu đến một cái.




Vinh Tuệ Khanh kỳ quái nhìn Mão Tam Lang nói: “Huynh làm cả một phòng cho ta để làm gì? Chiếc giỏ này thôi ta còn chẳng mang đi nổi.”



Tiểu Hoa bò lên chiếc giỏ liễu, giơ hai chân trước ra bò qua bò lại men theo thành giỏ. Thành giỏ hơi hẹp còn Tiểu Hoa gần đây thì lại béo lên, trọng tâm không ổn định, không cẩn thận một cái liền ngã nhào xuống.



Vinh Tuệ Khanh và Mão Tam Lang đều lao về phía đó muốn cứu Tiểu Hoa.



Hai người nhào tới quá gấp nên hai cái đầu đập vào nhau kêu lên “cộp” một tiếng.



“Không làm ngươi bị thương chứ?” Mão Tam Lang biến sắc mặt, quay người ôm lấy đầu của Vinh Tuệ Khanh, cần thận xem xét chỗ vừa bị cậu ta va phải.



Vinh Tuệ Khanh dùng hết sức mới có thể đẩy được Mão Tam Lang ra, vội vội vàng vàng nói: “Ta không đau, không đau!” Cô sợ Mão Tam Lang lại ôm lấy đầu của mình tiếp. Cánh tay của Mão Tam Lang cứng như thép, khiến cho Vinh Tuệ Khanh rất không thoải mái.



Mão Tam Lang sững sờ, đôi lông mày dần dựng lên nói: “Không biết điều!” Nói xong liền quay người phủi áo bỏ đi.



Vinh Tuệ Khanh làm một cái mặt quỷ sau bóng của Mão Tam Lang rồi quay đầu lôi Tiểu Hoa từ trong cái giỏ liễu ra. Cô chỉ vào cái bụng nhỏ mập mạp của nó, nhỏ giọng trách mắng: “Sau này ăn ít đi một chút! Mọi người một ngày ăn ba bữa còn mi một ngày ăn sáu bữa, có thể không béo sao?!”



Tiểu Hoa liền lộ ra một nụ cười nịnh bợ với Vinh Tuệ Khanh, hai chiếc răng cửa lớn sáng bóng.



Vinh Tuệ Khanh đưa ngón tay ra dúi nhẹ một cái vào cái đầu của nó, nhỏ giọng bảo: “Buổi tối còn có chuyện hỏi ngươi, ngươi không được lại bày cái bộ dạng giả chết ra với ta đâu đấy. Nếu tối nay ngươi lại giả bộ tiếp thì ta sẽ ném ngươi ra ngoài!”



Nụ cười của Tiểu Hoa lập tức biến mất, ủ rũ gật gật đầu, làm bộ ngoan ngoãn trước mặt Vinh Tuệ Khanh.



Vinh Tuệ Khanh đã nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Hoa nhiều lần rồi nên không thèm để ý đến nó nữa. Đến đêm muộn yên tĩnh mới âm thầm hỏi nó, buổi tối ngày hôm đó, ở Dốc Lạc Thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Tiểu Hoa nằm trong tay của Vinh Tuệ Khanh thì lật người một cái, quay lưng lại với Vinh Tuệ Khanh.



“Ở núi Lạc Thần có kết giới của cao nhân, ta vừa mới ném ngươi vào đó thì chính mình cũng bị người ở trong đó đá bay ra mất rồi....”