Bổ Thiên Ký

Chương 54 : Đế lưu tương

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Vinh Tuệ Khanh trừng lớn mắt, khó tin nhìn bóng lưng tròn xoe của Tiểu Hoa, nói: “Đây chính là chuyện của buổi tối hôm đó sao? Ngươi cũng không nhìn thấy gì hết ư?”



Tiểu Hoa gật gật đầu, rất là tủi thân nói: “Ta chỉ biết ở đó có3kết giới, còn là một kết giới rất lợi hại. Ta liền gặm nó ra, nhưng người ở trong đó rất lợi hại. Hắn chỉ cần ngươi chứ không cần ta nên dùng một chân đạp ta ra khỏi đó...”



Vinh Tuệ Khanh vội vàng dùng tay bịt miệng Tiểu Hoa1lại, không cho nó tiếp tục xì xào than thở nữa. Cô nhẹ giọng dạy dỗ kèm doạ mắng: “Nói linh tinh cái gì thế hả? Nào có chỉ cần ta không cần ngươi?” Cô ngưng lại một chút rồi lại tự nói với mình: “Trong kết giới đó có3người, sau đó còn đạp ngươi đi chỉ giữ ta lại?” Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng hiểu ra sao, cô bèn lắc lắc đầu nói: “Không thể nào. Chuyện sau này như thế nào ngươi cũng không biết, chắc là ta cũng bị đá ra ngoài rồi.”



Tiểu Hoa lật3người lại đối diện với Vinh Tuệ Khanh, âm thanh lo âu truyền vào đại não của Vinh Tuệ Khanh: “Ngươi là bị ném ra ngoài, còn đè lên lưng của ta nữa, ta đau đến mức chân lại bị gãy thêm một lần nữa.” Tiểu Hoa lén lút trách9móc Vinh Tuệ Khanh.



Vinh Tuệ Khanh cười ngượng, xách một cái chân mập mạp của Tiểu Hoa lên nhìn nói: “Bị thương ở đâu vậy? Có cần ta băng lại cho không?”



Chiếc chân nhỏ của Tiểu Hoa nhanh như bay, đạp lên phía trước một cái mới khiến cho Vinh Tuệ Khanh buông tay ra.



Đêm đã về khuya nhưng Vinh Tuệ Khanh vẫn không sao ngủ được, đôi mắt nhìn khắp căn phòng cuối cùng dừng lại ở chiếc túi càn khôn ở trên bàn.



Chiếc túi nhỏ nhắn trông rất bình thường. Mặt vải nhung màu đen được thêu hình biển cả bằng những sợi tơ màu xanh dương, mặt trời thì được dùng các sợi tơ màu vàng kim để thêu thành, từ từ nhô lên khỏi mặt biển. Hai dải tua vàng tết thành đồng tâm kết, thắt chặt miệng túi lại.



Một cái túi nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, vậy mà có thể nhét vừa tất cả các lễ vật mà người trong phố tặng cô ngày hôm qua. Bao gồm cả số trang sức trong giỏ liễu, một ít cỏ lạ, tơ lụa và da lông.



Chỉ có một điều đáng tiếc là Vinh Tuệ Khanh không có một chút tu vi nào, nên hiện tại không mở chiếc túi càn khôn này ra được. Chỉ có thể mang nó theo mình, đợi cô đến Luyện Khí tầng một mới có thể mở cái túi này ra.



Để bảo vệ, đại nương mập đã dùng một cách đặc biệt. Đó là nhỏ một giọt máu của Vinh Tuệ Khanh lên miệng túi, luyện hóa cùng với chiếc túi càn khôn.



“Đây là thủ pháp độc môn của nhà ta, như vậy thì thần thức của cháu trên chiếc túi càn khôn này vĩnh viễn không thể bị gạt bỏ đi. Dù cháu không cần chiếc túi này nữa thì cũng không có ai có thể chiếm dụng nó được.” Đại nương mập cười hì hì nói.



Vinh Tuệ Khanh nghĩ đến những chuyện này, cô cảm thấy vô cùng cảm kích với cả Mão gia và từng người hàng xóm trong phố Hồ Lô.



Từ nhỏ cô đã được giáo dục rằng, trong lúc khó khăn dù chỉ nhận được một chút sự giúp đỡ thì sau này cũng phải báo đáp. Nhưng sự chăm sóc của mọi người ở phố Hồ Lô này với cô thì đâu có thể coi là một chút được?


Vinh Tuệ Khanh giơ tay ra vuốt ve chiếc bình, cảm giác mềm mại tinh tế, khéo léo vô cùng.



“Quá quý giá rồi. Ta không thể nhận được.” Vinh Tuệ Khanh cầm lấy chiếc bình ngắm nghía rồi đưa lại vào tay Mão Tam Lang.



Mão Tam Lang mất kiên nhẫn nói: “Cho ngươi thì ngươi cầm đi. Lẽ nào ngươi không muốn tu luyện mà chỉ muốn cả đời trốn ở trong phố Hồ Lô này, bỏ qua cho mấy người muốn truy sát ngươi kia sao?!”



Vinh Tuệ Khanh mím môi.



Mão Tam Lang đã nói trúng nỗi đau của cô. Cô thật sự muốn học lấy bản lĩnh, chưa nói đến chuyện cô bị người ta đuổi giết, cô còn có người mẹ đang nằm trong tay tên đại ác nhân kia đang chờ cô đến cứu. Bất luận thế nào cô cũng không thể trốn cả đời ở phố Hồ Lô trong thành này được.



“Huynh có thể dạy ta không?” Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của Mão Tam Lang.



Dù nói là sư phụ chỉ dạy những thứ cơ bản, còn việc tu hành nằm ở mỗi người. Nhưng có người dạy những thứ cơ bản hay không, hoặc được những người như thế nào dạy dỗ, đều có sự khác biệt rất lớn.



Để không thua kém trên con đường tu hành của mình, các vị tu sĩ đều sẽ cố gắng theo học sư phụ giỏi nhất, bái sư phụ lợi hại nhất. Hy vọng khiến con đường tu hành của mình sau này sẽ gặt hái được nhiều thành công lớn.



“Ngươi không để ý thân phận của chúng ta à?” Trong mắt của Mão Tam Lang có ý cười. Thường ngày cậu ta hay mặt mày cau có, giờ lại có phần cởi mở và tự tại của tuổi thiếu niên.



Vinh Tuệ Khanh nghẹn lại, từ sau khi được đại nương mập mở Thiên Nhãn thì cô vẫn thử làm theo cách mà đại nương mập nói, dùng Thiên Nhãn để nhìn tướng chúng sinh trong phố Hồ Lô.



Lúc đó cô mới tin chắc bọn họ đều là yêu tu, không phải là người.



Nhưng cô ở cùng bọn họ còn thấy thoải mái hơn so với ở cùng với một số người của Nhân giới kia.



“Tại sao ta lại chê chứ? Mọi người đâu có làm hại ta, cũng không lợi dụng ta mà ngược lại còn mạo hiểm bảo vệ cho ta. Ta không phải là người không biết phải trái.” Vinh Tuệ Khanh nói như đinh chém sắt rồi chắp tay vái lạy Mão Tam Lang nói: “Nếu huynh có thể giúp ta đi trên con đường tu hành thì ta sẽ bái huynh làm sư phụ.”