Bổ Thiên Ký

Chương 59 : Bẫy mở

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


“Yêu tu? Nơi ở của yêu tu gì cơ?” Ngụy Nam Tâm cau mày.



Cái cô nàng Bách Hủy này dường như thực sự có chút lai lịch.



Đầu tiên là biết bản thân có kính Lưu Quang, sau đó lại biết đến ngôi thành trong thành Vĩnh Chương.



Rốt cuộc thì làm sao cô ta biết được?



Khi Bách Hủy nhắc đến tấm kính3Lưu Quang lần đầu vào hai tháng trước, Ngụy Nam Tâm liền chú ý đến cô ta, cố ý để cô ta và Đại Ngưu ở nhà trọ Vinh Thăng dưới tầm mắt của mình. Một bên dùng chút ít ân huệ thăm dò, một bên theo dõi, đồng thời sai người đi điều tra lai lịch của cô ta.



Lai lịch1của Bách Hủy bị ông ta đào lên một cách dễ dàng.



Thì ra cô ta là con gái của một gia đình nghèo gần thành Vĩnh Chương, bởi vì người nhà muốn bán cô ta nên cô ta mới bỏ trốn khỏi nhà.



Sau biến cố ở Dốc Lạc Thần, cô ta gặp Đại Ngưu, sau đó đi theo Đại Ngưu như3hình với bóng.



Trong khoảng thời gian từ lúc cô ta trốn khỏi nhà rồi cùng Đại Ngưu tương ngộ, có một khoảng thời gian trống.



Trong thời gian đó rốt cuộc cô ta đã đi đâu?



Bách Hủy thấy bộ dạng thờ ơ của Ngụy Nam Tâm thì đến gần, thấp giọng nói: “Chẳng phải đại nhân nói đó là một nữ yêu3tu tám, chín tuổi sao? Một nữ yêu tu có tài năng tuyệt đỉnh, cho dù tiến vào Trúc Cơ thất bại, cũng là một đại hỉ sự rất đáng hài lòng. Đại nhân có muốn đi chúc mừng một chuyến không?”



Ngụy Nam Tâm giơ tay lên sờ mũi, “ừm” một tiếng chứ không tỏ rõ ý kiến.



Bách Hủy vô cùng9thất vọng, nhưng cũng sợ bản thân nói nhiều sai nhiều, đành phải dừng lại.



Người trên sảnh lớn càng lúc càng đông.



Ngụy Nam Tâm cảm thấy rất buồn phiền, đứng dậy nói: “Mọi người không phải lo lắng, chẳng qua chỉ là yêu tu mà thôi, không đáng để sợ hãi. Trước hết mọi người hãy quay về đi, chuyện ở đây cũng sắp có lời giải đáp, có thể về được rồi.”



Vì chuyện tàn dư của Ma giới, ba đại môn phái đã sai những đệ tử khôn ngoan tài cán trong môn phái đến, với ý đồ kiếm lấy một chút lợi ích.
Tên Ô Lão Tam này lại có thể nói trận pháp và kết giới ở phố Hồ Lô đã được sửa, thật đúng là vô liêm sỉ, vô sỉ không thể chịu được.



Sắc mặt Ngụy Nam Tâm trầm xuống, cười nhạt: “Ta muốn diện kiến một chút xem, trận pháp của phố Hồ Lô rốt cuộc lợi hại đến mức nào!”







Tại sân sau của Mão gia ở phố Hồ Lô, Vinh Tuệ Khanh mất hết sức lực nằm ngất trên mặt đất.



Sau khi linh lực rời khỏi thân thể, tu vi của cô bé nhanh chóng hạ thấp. Từ tầng hai Húc Nhật Quyết trở lại tầng một, đồng thời từ Luyện Khí kỳ viên mãn trở lại trạng thái Luyện Khí tầng một. Điều yên tâm duy nhất là Lôi linh căn của cô bé đã cải trang thành công thành Hỏa linh căn, coi như lần chịu khổ này cũng không uổng.



Mão Quang thả thần thức ra, nhanh chóng kiểm tra thử tình hình của Vinh Tuệ Khanh.



Tu vi hạ xuống, nhưng phần thức hải mở rộng vẫn được bảo toàn, kinh mạch trong thân thể cũng mở ra rất nhanh, tử khí tràn ngập đan điền. Ánh sáng màu ô liu vàng kim cũng chính là Đế Lưu Tương, đã được luyện hóa một ít.



Tựu chung thì được vẫn nhiều hơn mất. Không tồi, không tồi.



Mão Quang cong cong khóe môi, tay phải vẫy nhẹ, một luồng linh lực thoát ra khỏi tay, đỡ Vinh Tuệ Khanh từ dưới đất lên rồi đưa cô bé vào trong phòng.



Đại nương mập đích thân đến chăm sóc cô.



Vinh Tuệ Khanh từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường mà không phải ở hậu viện Mão gia. Trái tim cô đập mạnh hồi lâu mới hỏi đại nương mập: “Mão đại nương, cháu bị sao thế ạ?” Thử vận hành Húc Nhật Quyết trong cơ thể thì phát hiện Húc Nhật Quyết của bản thân chỉ còn là tầng thứ nhất, Luyện Khí cũng chỉ là tầng thứ nhất, cô không tránh khỏi thất vọng.



Đại nương mập an ủi cô: “Không nên quá tham lam. Hôm nay là lần đầu cháu hấp thu ánh nắng mà đã có thể đột phá Húc Nhật Quyết tầng đầu tiên, như vậy là giỏi lắm rồi. Cho dù sau đó tu vi có hạ xuống cũng là hiện tượng bình thường. Cháu gắng củng cố cho tốt, sau này có đột phá cũng sẽ dễ dàng hơn.”



Vinh Tuệ Khanh gật gật đầu, cảm ơn đại nương mập.



Đại nương mập nghe tiếng Mão Quang ho khan bên ngoài phòng, cũng có chút khó xử mà nói với Vinh Tuệ Khanh: “Vinh cô nương, ta có chuyện này muốn cầu cháu.”