Bổ Thiên Ký

Chương 60 : Chuẩn bị chiến tranh

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Vinh Tuệ Khanh là một người có lòng nhiệt thành, lại được Mão gia dốc hết tâm sức giúp đỡ, truyền cho cô công pháp mà nhà họ trước giờ chưa từng truyền cho người ngoài. Nên cô sớm đã dự tính phải báo đáp bọn họ.



“Mão đại nương, người có chuyện muốn nói thì không cần thêm từ ‘Xin’ khách sáo như vậy đâu ạ.” Vinh Tuệ Khanh cười3híp mắt nói.



Gương mặt Mão đại nương đỏ lên.



Sự thẳng thắn, thành khẩn của Vinh Tuệ Khanh khiến Mão đại nương không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Mão gia nhà họ trước giờ đều rất khinh thường những tên ngụy quân tử giúp đỡ người ta xong đòi báo đáp. Nhưng chuyện mà họ làm bây giờ, có gì khác biệt với việc giúp đỡ người ta xong1lại đòi họ báo đáp đâu? Gương mặt bà nóng bừng, chẳng qua là nghĩ đến sự an nguy của con trai nhà mình, bà nghiến răng cố nhịn xấu hổ, nhẹ nhàng nói: “Vinh cô nương, chuyện là thế này. Ông nhà ta rất thích xem bói, ông ấy từng xem một quẻ cho Tam Lang nhà ta. Xem được năm nay nó sẽ gặp một kiếp…”



Mão đại nương3không hiểu chuyện bói toán, nên nói năng hơi lộn xộn.



Mão Quang ở ngoài nghe vậy thì lông mày lại càng nhíu chặt hơn, nhịn không được nói: “Vinh cô nương, vẫn là để Mão mỗ tự nói thì hơn.”



Gương mặt tròn trắng trẻo mập mạp của Mão đại nương đã đỏ thành một trái táo lớn.



Vinh Tuệ Khanh ngẩn người một cái, mới biết là Mão Quang vẫn luôn3ở bên ngoài chú ý lắng nghe, liền nói: “Mão đại thúc, mời vào ạ.”



Mão Quang bước vào, ngồi bên cạnh Mão đại nương, nói thẳng vào vấn đề: “Vinh cô nương, ta nghe Y Y nói là cháu cũng biết xem bói.” Nói xong ông lại cười khổ: “Không giấu gì Vinh cô nương, Mão mỗ cũng hiểu biết sơ sơ một chút, biết rằng người thông hiểu dịch9không bói toán. Nhưng sự việc đã đến nước này, lại liên quan đến sự an nguy của Tam Lang. Những người thân làm cha mẹ như chúng ta cũng không thể bình tĩnh thêm được nữa.”



Vinh Tuệ Khanh vội nói: “Mão đại thúc nặng lời rồi. Hà tất phải để tâm người ta nói ra sao? Thật ra cái câu ‘Người thông hiểu dịch không bói toán’, từ nhỏ dù cháu không nói ra nhưng luôn thấy là sai. Thúc nói xem, nếu thật sự không để người dùng dịch thuật xem bói, thì tại sao lúc đầu lại có nhiều phương pháp dùng dịch thuật xem bói được truyền lại? Trời sinh vạn vật, chỉ cần có tác dụng thì coi như có giá trị. Bất kể là dùng để xem bói hay dùng để chỉ đường, chỉ cần có tác dụng, thì chúng ta cứ tự nhiên mà dùng.” Ngưng một lúc, gương mặt Vinh Tuệ Khanh lộ ra thần sắc kỳ quái, cười hì hì nói: “Dù là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột thì là mèo giỏi rồi, đúng không ạ?”



Mão Quang và đại nương mập bị lời nói của Vinh Tuệ Khanh làm cho ho sặc sụa.



Vinh Tuệ Khanh nhớ lại thân phận yêu tu của họ, thì đột nhiên tỉnh ngộ là bản thân mình đã lỡ lời. Cô vội ho lên một tiếng rồi hỏi: “Mão đại thúc nói đi ạ, quẻ đó của thúc rốt cuộc là có chuyện gì?”



Mão Quang lôi ba tấm mai rùa ra, bày thành hai quẻ nói: “Lần trước, trong lòng ta có linh cảm nên gieo một quẻ cho Tam Lang, thì được hai quẻ này. Ta chỉ có chút kiến thức nông cạn về dịch thuật, chỉ biết rằng quẻ này không phải là chuyện tốt, chính là một kiếp nạn trong cuộc đời của Tam Lang. Vinh cô nương có thể giúp Mão mỗ xem xem kiếp nạn này rốt cuộc là ứng ở đâu không?”



Vinh Tuệ Khanh chăm chú nhìn qua đó.



Chỉ thấy quẻ Tượng của ba tấm mai rùa hiện ra Đoái dưới Tốn trên, chính là quẻ thứ sáu mươi mốt, quẻ “Trung Phu”.



Hàng lông mày của Vinh Tuệ Khanh nhíu chặt lại: “Hào vị ở đâu ạ?”




Vinh Tuệ Khanh đương nhiên không thể làm sư phụ của Mão Quang, kiên quyết từ chối nói: “Mão đại thúc như vậy là coi cháu như người ngoài rồi. Mọi người đã có thể dốc hết sức truyền thụ Húc Nhật Quyết cho cháu, thì sao cháu có thể giữ làm của riêng được ạ.”



Gương mặt kích động của Mão Quang đỏ bừng, một người luôn trầm ổn như ông cũng không thể trấn tĩnh lại được nói: “Vinh cô nương, cháu không biết. Đối với tu sĩ Nhân giới các cháu mà nói thì dịch thuật chính là một vật báu cần cất giấu kỹ. Đừng nói đến yêu tu, đến tu sĩ Nhân giới cũng có rất ít người hiểu được tất cả nội dung của dịch truyện.”



Cách thức dùng dịch thuật xem bói không phải là bí mật, người bình thường muốn học thì đều có thể học được.



Cái được coi là bí mật thực sự chính là dịch truyện, cũng chính là chú giải của sáu mươi tư quẻ.



Không có dịch truyện thì dù có thể xem bói, nhưng cũng không thể hiểu được hàm ý của quẻ tượng.



Một vài thứ mà Mão Quang lén học đó, căn bản là tới cánh cửa cũng chưa sờ đến.



Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Chín tầng khẩu quyết Húc Nhật Quyết của nhà Mão đại thúc đều truyền cho cháu cả rồi, nên cháu chẳng qua cũng là mượn hoa hiến phật mà thôi. Hơn nữa, lúc ông nội cháu còn sống, chưa từng nói là không thể truyền dịch thuật cho người khác.”



Đương nhiên là ông nội Vinh cũng chưa từng nói là có thể truyền cho người khác.



Nhưng theo Vinh Tuệ Khanh thấy thì chưa nói là không cho phép, thì chính là cho phép rồi.



Những việc không thể làm, ông nội Vinh đã dặn dò cô rất nhiều lần rồi.



Những cái khác không nói tới thì là có thể làm được.



Mão Quang cảm kích sự phóng khoáng của Vinh Tuệ Khanh, nên cũng đối xử thành thật với cô. Ông giảng cho cô rất nhiều chuyện mà ông biết về Yêu giới nhân gian.



“… Sáng Thế đại thần loại bỏ Hỗn Độn, khai thiên lập địa. Lưu lại ba linh căn giữa đất trời, một cái là linh căn Bồ Đề, một cái là linh căn Nhân Sâm còn một cái nữa chính là linh căn Hồ Lô. Linh căn Hồ Lô sau này mọc thành cây hồ lô tại phía Tây núi Côn Luân, kết được bảy trái hồ lô. Bốn trái hồ lô trong số đó được thượng tiên luyện thành pháp khí, ba quả còn lại thì bị rơi xuống hạ giới rồi bị yêu tu chúng ta giành được. Ba nơi ẩn trú lớn của yêu tu tại Nhân giới, chia nhau xây dựng trên ba quả hồ lô đó. Nếu không thì linh khí trận pháp không ngừng sinh trưởng kia, không lấy ở đâu ra được…



Mão Quang đưa Vinh Tuệ Khanh đi lại khắp nơi trong phố Hồ Lô, rồi kể cho cô nghe về căn nguyên của phố Hồ Lô: “Năm đó, tổ tiên của Mão gia chúng ta đã tìm thấy chỗ của ba quả hồ lô, vốn định lấy đi để luyện hóa. Sau này bị một nữ tu Nhân giới ngăn lại. Nữ tu đó phát huy đại thần thông, bày trận pháp, lập kết giới giúp yêu tu lập nên ba nơi định cư tại Nhân giới. Từ đó yêu tu chúng ta mới dần dần phát triển lớn mạnh.”