Bổ Thiên Ký

Chương 83 : Sư môn ở đâu

Ngày đăng: 16:18 30/04/20


“Đạo Giáo… có hợp với cháu không ạ?” Vinh Tuệ Khanh có chút do dự hỏi. Cô không hiểu tại sao La Thần lại nói như vậy, nhưng bất cứ việc gì cứ cẩn thận một chút thì không sợ xảy ra sai3sót.



Mão Quang hơi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại không phù hợp với cháu?”



Vinh Tuệ Khanh cũng không hiểu, cô chỉ là một người vừa mới tiến vào giới tu chân.



Vinh Tuệ Khanh trúc trắc, úp úp mở mở nói: “… Đạo giáo1có điều gì cấm kỵ không ạ?”



Đại nương mập hiểu ý của Vinh Tuệ Khanh, liền mỉm cười nói: “Vinh cô nương, cháu không hiểu về ba đại môn phái đúng không?”



Vinh Tuệ Khanh cảm kích đại nương mập đã giải vây cho3mình, liền gật đầu nói: “Vâng ạ. Cháu cũng không biết rốt cuộc phái nào phù hợp với mình, nên cháu mới hỏi như vậy.”



Mão Quang suy tính nói: “Thật ra ba đại môn phái thu nhận đồ đệ cũng khá nghiêm ngặt,3người bình thường có thể gia nhập thì đã phải cảm tạ trời đất rồi…”



Vinh Tuệ Khanh méo mặt. Không phải là cô kén chọn, vì cô nào có tư cách kén chọn đâu?!



“Mão đại thúc, cháu không phải ý đó. Là… là9ngày trước nhà cháu có một vị thúc thúc họ hàng xa, thúc ấy từng nói, Đạo giáo… không phù hợp với cháu.” Dưới sự cấp bách, Vinh Tuệ Khanh cuối cùng đã lấp lửng nói ra câu nói của La Thần.



“Thì ra là vậy.” Mão Quang nhíu chặt đôi lông mày lại, cúi đầu trầm tư. Có thể Vinh gia có điểm gì đó mà Đạo giáo khó chấp nhận được chăng?



Nếu là như vậy thì cô bé không thể vào Vạn Càn Quán được. Dù người thân trực hệ của cô bé đều không còn trên cõi đời này nữa, nhưng gia tộc Vinh gia thì chưa chắc đã bị diệt. Sau này nếu có cơ hội cô bé nhận lại người thân, biết được một vài chuyện khác xung đột với sư môn của mình, sẽ rất bất lợi với con đường tu hành của cô bé.



Mão Quang ngẩng đầu lên nói: “Nếu không thì cháu đi Thanh Vân Tông bái sư xem sao?”



“Thanh Vân Tông ạ?” Vinh Tuệ Khanh phảng phất dường như đã nghe người ta nhắc đến cái tên này rồi.



“Thanh Vân Tông là cấp trên của Long Hổ Môn.” Mão Quang vừa nói, vừa tỉ mỉ quan sát thần sắc của Vinh Tuệ Khanh.




“Nếu cháu đồng ý, ta sẽ viết một bức thư cho Long Chưởng môn của Thái Hoa Sơn. Để cháu lập tức đến làm đệ tự nội môn Thái Hoa Sơn cũng không phải là không thể. Nhưng như vậy, cháu sẽ được hưởng lợi từ sự tiếp xúc mật thiết với yêu tu và cũng phải gánh vác tất cả các điểm bất lợi của yêu tu.” Mão Quang nói rất hàm súc, Vinh Tuệ Khanh nghe liền hiểu ngay.



Nếu cô để Mão Quang giới thiệu mình vào Thái Hoa Sơn thì tu sĩ Nhân giới có giao tình tốt với yêu tu dĩ nhiên có thể chiếu cố đến cô, nhưng những tu sĩ có hiềm khích với yêu tu rất có thể sẽ trút giận lên đầu cô.



Là một đệ tử giai đoạn Luyện Khí, việc cô cần làm chính là phải bình tĩnh ẩn núp trong đám đệ tử Luyện Khí, không được để họ nghĩ cô có đặc quyền, có người chống lưng…



Huống hồ, cô vốn không có người chống lưng gì cả, chỉ là một đứa trẻ mồ côi mà thôi. Cô đã mang đến quá nhiều phiền phức cho yêu tu rồi, lần này dù Mão Quang có kiên trì thì cô cũng phải kiên quyết từ chối.



Rất may là Mão Quang cân nhắc mọi chuyện vô cùng chu toàn, sớm đã suy xét đến mọi phương diện.



“Vậy cháu sẽ nghe lời của Mão đại thúc, đi tham gia đại lễ thu nhận đệ tử của ba đại môn phái. Hy vọng cháu có thể thuận lợi thông qua xét duyệt, gia nhập làm đệ tử nội môn của một môn phái nào đó.” Vinh Tuệ Khanh quyết định.



Mão Tam Lang đã vui rồi lại buồn. Rõ ràng là cậu đề nghị đấy chứ, vậy mà Tuệ Khanh lại quy công lao cho cha của cậu…



Mão Quang cười liếc Mão Tam Lang một cái, rồi đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, mấy đứa đi nghỉ đi, ngày mai lên đường luôn.”



Địa điểm diễn ra đại lễ thu nhận đệ tử của ba đại môn phái là tại chân núi Dư Nga. Ở đó có một trang viên, luôn là nơi mà ba đại môn phái dùng để thu nhận đệ tử. Phạm vi của trang viên đó khoảng một trăm dặm, vây một nửa ngọn núi Dư Nga lại. Đỉnh núi Dư Nga có một tòa bảo tháp bảy tầng, nghe nói là nơi bắt nhốt yêu thú hại người vi phạm pháp lệnh, cũng thường dùng làm nơi để khảo nghiệm đệ tử mới gia nhập môn phái.



Vinh Tuệ Khanh một đêm không ngủ, chuyên tâm lật xem ghi chú mà Mão Quang đã đặc biệt chuẩn bị cho cô, đều là những thứ liên quan đến núi Dư Nga, còn có các sự việc liên quan đến đại lễ thu nhận đệ tử của ba đại môn phái.



Không ngờ tới mối quan hệ của ba đại môn phái lại đạt đến mức độ như tình anh em, lại còn là kiểu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.



Vinh Tuệ Khanh vô cùng hiếu kỳ. Điều gì khiến họ hình thành sợi dây gắn bó như vậy, lại có thể đoàn kết tới mức độ đó được nhỉ.