Bổ Thiên Ký

Chương 84 : Mạng sống

Ngày đăng: 16:18 30/04/20


Ngày hôm sau, lúc Vinh Tuệ Khanh ngủ dậy vẫn còn thấy hơi mơ màng.



Tiểu Hoa từ sớm không biết đã chuồn đi đâu mất rồi.



Vinh Tuệ Khanh lơ mơ ăn sáng, rồi từ biệt đại nương mập3sau đó về phòng thu dọn đồ đạc.



Tiểu Hoa xuyên tường vào, lén lén lút lút nhét một cái bọc vải vào trong tay nải của Vinh Tuệ Khanh.



Vinh Tuệ Khanh ho một tiếng, giơ hai ngón tay1ra nhón cái túi vải bọc đồ của Tiểu Hoa lên, hỏi: “Cái gì đây?”



Tiểu Hoa ngượng nghịu hồi lâu, mới lắp ba lắp bắp nói: “… Là một ít bảo bối mà bình thường ta hay thu3thập.”



Vinh Tuệ Khanh nhíu nhíu mày, nhẹ mở chiếc bọc vải của Tiểu Hoa ra.



Bên trong có một cái nhân hạt thông bị gặm mất một nửa, một cái bánh nướng, còn có một cái vỏ dừa cỡ3nhỏ khép lại dùng để đựng nước.



Vinh Tuệ Khanh ngẩn người, không chú ý hỏi Tiểu Hoa: “Buổi sáng mi vẫn chưa ăn no hả?”



Bữa sáng mà đại nương mập chuẩn bị vô cùng thịnh soạn, trước giờ9đều là dùng các loại kỳ hoa dị thảo có lợi cho tu hành, mang linh khí để nấu. Đều là các món ăn ngon mà tu sĩ Nhân giới bên ngoài thèm chảy nước miếng.



Tiểu Hoa ngại ngùng cúi thấp đầu xuống lẩm bẩm một lúc, giọng nói nhỏ bé trực tiếp chui vào trong đầu của Vinh Tuệ Khanh: “… Ăn có một ít thôi. Ta không thích ăn mấy thứ đó…”



Vinh Tuệ Khanh thở phào một hơi, thì ra là kén ăn. Lúc cô định giảng giải cho Tiểu Hoa nghe một bài về lợi ích của các món ăn đó, thì Tiểu Hoa đã ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí nói với Vinh Tuệ Khanh: “Ta biết đồ ăn mà đại nương mập chuẩn bị đều là đồ tốt, nhưng ta không thích ăn. Dù có là đồ ăn tốt hơn nữa, mà nếu ta không thích thì ta cũng không cần.”



“Nhưng những đồ ăn đó có lợi cho tu hành mà?” Vinh Tuệ Khanh có chút ngây ngốc, nhất thời không hiểu ý của Tiểu Hoa.



Vinh Tuệ Khanh không răn đe nó, cũng không dạy dỗ nó.



Sự dũng cảm của Tiểu Hoa lại càng tăng thêm một bậc. Nó thẳng lưng dậy, hai cái chân nhỏ chống vào eo, lý lẽ hùng hồn: “Ngươi không nên bắt ép ta ăn những thứ mà ta không thích. Nếu ngươi mà ép ta…” Tiểu Hoa lại hơi nhụt chí nói: “Nếu ngươi ép ta, ta có thể ép bản thân mình ăn thứ đó. Nhưng ta sẽ lén lút chạy ra một chỗ tiếp tục ăn thứ đồ mà ta thích.”



Vinh Tuệ Khanh liếc nhìn mấy thứ nhân hạt thông, bánh nướng với vỏ dừa không có mấy dinh dưỡng một cái.



Tiểu Hoa hiểu ánh mắt của Vinh Tuệ Khanh, trong lòng nó lại càng bất bình. Chiếc chân nhảy lên biện bạch với Vinh Tuệ Khanh: “Ta thích ăn nhân hạt thông và bánh nướng! Ta ăn hơn một vạn năm nay rồi, cũng không ảnh hưởng gì tới tu hành…”
Mão Tam Lang bắt lấy chiếc kim thêu lấy ra từ bên mắt trái của mình, nắm chặt trong tay. Trên cây kim thêu có thêm một sợi tơ màu trắng. Sau đó Mão Tam Lang lôi một chiếc hộp bạch ngọc nhỏ từ trong tay áo ra, rồi đặt cây kim thêu vào trong đó.



Đến phòng của Vinh Tuệ Khanh, Mão Tam Lang cười xin lỗi nói: “Thật xin lỗi muội. Cha ta đột nhiên có việc, muốn phái ta đi một chuyến, nên ta không thể đi cùng muội tới núi Dư Nga được.”



Vinh Tuệ Khanh có hơi thất vọng. Cô trời sinh đã thích hợp không thích tan, nhưng cuộc đời của cô hình như luôn không ngừng ly biệt.



Vinh Tuệ Khanh kìm nén nỗi buồn trong lòng, cười nói với Mão Tam Lang: “Chuyện của Mão đại thúc quan trọng hơn, huynh không cần lo lắng cho bọn ta đâu. Ta với Tiểu Hoa liên thủ, thiên hạ có mấy địch thủ chứ!” Cô còn dứ dứ nắm đấm trước mặt Mão Tam Lang.



Mão Tam Lang mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, thanh nhã tuấn tú.



Đây chính là mỹ thiếu niên như ánh mặt trời trong truyền thuyết đây rồi…



Vinh Tuệ Khanh có một khắc thất thần.



Mão Tam Lang đưa chiếc hộp bạch ngọc bị miết tới nóng rực đưa cho Vinh Tuệ Khanh, nói: “Đây là lễ vật bồi thường và xin lỗi của ta. Muội cầm đi, nhớ phải giữ cẩn thận.”



Vinh Tuệ Khanh vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành sáng rực của Mão Tam Lang, cô không sao nói ra câu đó được.



Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ nhận lấy, mở mắt nhìn.



Chiếc hộp bạch ngọc rất nhỏ, bên trong để một cây kim thêu có một sợi tơ màu bạch kim. Còn có một chiếc khăn tay nhỏ, như thể trực tiếp dùng lông vũ dệt thành. Nhìn nó mềm mịn se khít không thấy vết tích thêu vá. Chiếc khăn tỏa ra màu sắc rực rỡ, khi ánh sáng chiếu lên trên mặt khăn, màu sắc của nó không ngừng biến đổi, giống hệt như động vật sống.



Vinh Tuệ Khanh cảm thán một tiếng: “Chiếc khăn tay này thật đẹp.” Rồi cô lại hỏi: “Là dùng chiếc kim thêu này thêu ạ?”



Hoa văn này thực sự quá độc đáo, thực sự là khéo léo tuyệt vời.



Khóe miệng của Mão Tam Lang vểnh lên, nhưng vẫn hời hợt nói: “Bình thường thôi. Muội nhớ phải giữ chiếc kim thêu cẩn thận đấy.”



Tiểu Hoa nhảy cao lên ba thước, cuối cùng cũng trông thấy chiếc kim thêu trong chiếc hộp bạch ngọc, nó kêu lớn lên: “… Mão Tam Lang, ngươi lôi cả mạng sống của mình ra rồi sao?!”