Bổ Thiên Ký

Chương 85 : Có người ra giá

Ngày đăng: 16:18 30/04/20


“Mạng sống? Mạng sống gì cơ?” Vinh Tuệ Khanh ù ù cạc cạc nhìn Mão Tam Lang, rồi lại liếc sang Tiểu Hoa đang nhảy lên như cái lò xo trên mặt đất.



Tiểu Hoa chỉ vào cây kim thêu trong chiếc hộp bạch ngọc, lớn tiếng nói: “Chính là cây kim thêu đó…” Lời còn chưa nói hết, nó đã bị Mão Tam Lang chộp lấy ôm lên, rồi cả hai người phi3như bay ra ngoài.



Vinh Tuệ Khanh nhìn chiếc kim thêu, nhìn sao cũng không thấy giống như một thứ đồ rất quan trọng. Cô vốn cho rằng Mão Tam Lang tặng cho mình để làm đồ thêu thùa.



Mão Tam Lang mang theo Tiểu Hoa về phòng của mình, rồi nói với Mão Quang: “Cha, Tiểu Hoa giao cho cha này. Con đi đây.” Nói rồi, cậu đeo tay nải lên lưng, nhảy lên1vài cái biến mất dạng trong tiểu viện.



Mão quang nhìn đôi mắt to đỏ ửng bị Mão Tam Lang dồn nén của Tiểu Hoa, lông mày ông dựng lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”



“Tam Lang… Tam Lang… Tam Lang cậu ta tặng một cây kim thêu được luyện từ trong mắt của mình ra cho Vinh Tuệ Khanh rồi.” Tiểu Hoa thở phì phò nói xong thì đỡ lấy cái lưng ngồi3trên mặt đất thở dốc.



Đôi lông mày của Mão Quang nhíu chặt lại. Nhẩm tính một chút, Mão Tam Lang đã đi xa rồi, dù muốn đuổi theo cũng không phải trong chốc lát có thể đuổi kịp.



“Bỏ đi, ngươi nói với Tuệ Khanh giữ chiếc kim thêu đó cẩn thận. Hãy nói đó là pháp khí bản mệnh của Tam Lang. Nếu có tổn hại gì thì tu vi của Tam Lang3sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.” Mão Quang thấy chuyện này không thay đổi được nữa, chỉ đành đứng ra quyết thay.



Vốn tưởng rằng Tam Lang đã buông bỏ được rồi, thì ra chỉ là chôn giấu càng sâu hơn.



Mão Quang lắc đầu. Người tu đạo, nếu đến một mối tình cũng không buông bỏ được… thì không buông nữa. Nam giới Mão gia nhà họ xưa nay đều như vậy. Chỉ có9điều người mà Mão Tam Lang thích lại là tu sĩ Nhân giới, con đường sau này sẽ càng khó đi hơn các tiền bối của cậu một chút.



Tu hành quan trọng nhất là đạo trời, đạo trời quan trọng nhất là tự nhiên. Nếu một chữ “Tình” là số kiếp mà cậu không tránh được, thì cứ… thuận theo tự nhiên vậy.



Mão Quang điều chỉnh sắc mặt, mang theo Tiểu Hoa cùng quay lại phòng của Vinh Tuệ Khanh.



“Tuệ Khanh, chúng ta cũng quen thân rồi, ta gọi cháu là Tuệ Khanh nhé.” Lúc trước, khi Mão Quang nói chuyện với Vinh Tuệ Khanh đều rất nho nhã lễ độ. Dù lễ nghi không tệ, nhưng hơi xa cách. Bây giờ trong ngữ khí của ông đã có thêm nhiều phần quen thuộc và thân thiết hơn.



Vinh Tuệ Khanh cười nhẹ nói: “Cháu cầu còn không được. Mão đại thúc trước giờ đều quá khách sáo rồi.”
Hai cô nương khác, nhìn qua tuổi tác tương đương, có lẽ là tì nữ của cô bé kia.



Vinh Tuệ Khanh mỉm cười gật đầu ra hiệu.



Cô bé đó cũng chạc tuổi Vinh Tuệ Khanh, nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh mang theo một động vật nhỏ đáng yêu như vậy thì cực kỳ hâm mộ. Cô bé nhịn không được đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn của Vinh Tuệ Khanh, chỉ vào Tiểu Hoa đang ôm chiếc bánh bao trắng như tuyết hì hục cắn từng miếng lớn, hỏi: “Bán nó cho ta được không? Cô nương muốn bao nhiêu bạc?”



Vinh Tuệ Khanh sững sờ, nhanh như bay liếc nhìn sang người phụ nữ lớn tuổi hơn đang ngồi ở bên kia. Nếu cô đoán không nhầm, thì người phụ nữ đó chắc là trưởng bối ruột thịt của cô nhóc này.



Người phụ nữ kia chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ cầm lấy chén trà sứ ngọc hời hợt uống.



Vinh Tuệ Khanh hơi nhíu mày lại một chút, lắc đầu nói: “Xin lỗi. Khẳng Khẳng giống người nhà của ta, không phải là thứ mang ra mua bán.” Ngưng một chút, cô bé lại nói: “Khẳng Khẳng là sóc chuột, không phải sóc thường.”



Không biết vì sao từ lúc Vinh Tuệ Khanh mang Tiểu Hoa ra khỏi phố Hồ Lô, cô đều không muốn để người khác biết được tên gọi của Tiểu Hoa, nên sớm đã nói rõ sẽ đổi tên cho Tiểu Hoa, gọi là “Khẳng Khẳng”. Bởi vì nó thường thích ôm lấy các đồ ăn gặm tới gặm lui.



Tiểu Hoa đặc biệt hài lòng với cái tên “Khẳng Khẳng” này, vài lần đã kiến nghị với Vinh Tuệ Khanh ném cái tên Tiểu Hoa vào đống tro tàn lịch sử đi. Từ đó nó sẽ là Khẳng Khẳng, một cái tên thu hút sự chú ý của người khác biết bao!



Vinh Tuệ Khanh lại đặc biệt có thiện cảm với cái tên Tiểu Hoa, nên chỉ đồng ý lấy “Khẳng Khẳng” làm biệt danh, còn tên chính vẫn gọi là Tiểu Hoa. Còn để Tiểu Hoa mang họ giống cô, từ đó đổi thành gọi là Vinh Tiểu Hoa…



Cô bé kia thấy Vinh Tuệ Khanh thế mà lại không muốn bán con sóc đất, cô bé có chút không vui, giậm chân hờn dỗi quá đáng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn gì? Ngươi nói đi! Chỉ cần ngươi nói ra, mẹ ta nhất định sẽ đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi đưa Khẳng Khẳng cho ta.”



Vinh Tuệ Khanh nghe thấy câu này, liền ngán ngẩm đứng dậy. Nếu là đứa trẻ có mẹ thì là bảo bối rồi…



“Rốt cuộc ngươi có bán không hả? Tiểu thư nhà chúng ta đang hỏi ngươi đó! Ta nói cho ngươi biết, Minh Nguyệt Quán chúng ta không dễ trêu ghẹo đâu.” Một tỳ nữ ở bàn bên lại đi qua, đứng bên cạnh cô bé kia, quát tháo giúp đứa nhỏ.