Bổ Thiên Ký

Chương 86 : Cha của cô bé là tư an

Ngày đăng: 16:18 30/04/20


Minh Nguyệt Quán?



Vinh Tuệ Khanh cẩn thận suy nghĩ. Mão Quang giới thiệu cho cô vài môn phái tu chân lớn của nước Đại Sở, chính là ba đại môn phái. Môn phái cấp hai cũng giới thiệu cho cô rồi, môn phái3đỉnh cấp thì rất ít, căn bản là không hề có môn phái nào tên là Minh Nguyệt Quán cả.



Vậy có thể nói, Minh Nguyệt Quán này có lẽ là dã quán chăng? Hoặc có thể là Tử Tôn Quán, chắc cũng là1môn phái chưa có tiếng tăm gì? Đến Đạo giáo cấp ba là Vạn Càn Quán, nó đều không thể sánh được…



Vinh Tuệ Khanh vừa nghĩ vừa lo lắng mình có sai sót. Hơn nữa cô mồ côi, thân như bèo tấm, không3có cha mẹ để dựa dẫm như người ta.



“Hai vị tỷ tỷ, thật sự ngại quá. Những thứ khác ta có thể tặng tỷ được, nhưng Khẳng Khẳng thì không được. Nó là người thân duy nhất của ta trên cõi đời này…”3Vinh Tuệ Khanh xin lỗi nói.



“Ha ha ha…” Cô bé chạc tuổi với Vinh Tuệ Khanh đột nhiên cười đến gập cả người xuống, nói: “Ngươi… ngươi… nói con súc sinh này là người thân của ngươi, há không phải ngươi đang tự9mắng mình là súc sinh hay sao? Ây dô, trước giờ ta chưa từng gặp qua người nào ngu ngốc như vậy!”



Sắc mặt của Vinh Tuệ Khanh biến đổi, trầm hẳn xuống.



Đám lông trên lưng Khẳng Khẳng dựng đứng cả lên.



Vinh Tuệ Khanh giơ một tay ra vuốt ve xoa dịu bộ lông mềm mại trên lưng Khẳng Khẳng, rồi ra hiệu bằng mắt với nó một cái.



Khẳng Khẳng quẳng luôn chiếc bánh bao nhân thịt yêu thích đi, túm lấy chiếc khăn vải trên bàn lau miệng, rồi nhanh nhẹn trốn vào trong tay nải phía sau lưng của Vinh Tuệ Khanh.



“Nó chạy rồi! Mau bắt nó lại cho ta!” Cô nhóc đó gấp gáp giậm giậm chân không chịu bỏ qua.



Một tỳ nữ ở bên cạnh không hiểu tại sao tiểu thư lại nhìn trúng con sóc này. Dù nó có đẹp hơn mấy con sóc xám xịt bình thường khác một chút, nhưng dù có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là một con sóc mà thôi. Tiểu thư có biết bao nhiêu chim thú quý hiếm ở nhà, hà tất phải tranh chấp với ả người phàm này?



“Tiểu thư, trong quán có rất nhiều linh sủng từ Thái Hoa Sơn. Nào có con nào không bằng con sóc mập này đâu? Chúng ta nên quay về đi ạ, người này không biết phải trái, chúng ta không thèm chấp nhặt với nàng ta.” Tỳ nữ đó vội dỗ dành cô bé kia, muốn khuyên cô bé quay về, không muốn ầm ĩ ở đây nữa.



Đây là lần đầu tiên cô bé kia rời khỏi Minh Nguyệt Quán, đi ra thế giới bên ngoài. Từ lúc sinh ra đến giờ, cô bé luôn là viên minh châu được mẹ nâng niu trên tay. Mẹ cô bé luôn làm mọi yêu cầu của cô bé, trước giờ chưa từng từ chối cô bé thứ gì.



Cô bé đã nhìn trúng con sóc Khẳng Khẳng của Vinh Tuệ Khanh, thì liền như mọi lần không thấy có gì khác biệt khi cô bé muốn những thứ đồ khác lúc trước cả. Dù sao thì chỉ cần cô bé muốn, thì cô bé sẽ cố gắng nghĩ mọi cách để giành được về tay. Nếu cô bé không làm được, thì mẹ cô bé cũng sẽ giúp cô bé làm bằng được. Hơn nữa, cô bé không hề muốn cướp trắng, cô bé có nói là sẽ trả tiền hoặc trả bằng thứ khác cũng được.


Chỉ nghe thấy vài chỗ trong khu rừng phát ra những tiếng kêu thảm khốc, một đám ngỗng đêm bị hoảng loạn tới độ bay hết lên trời. Mười tên đàn ông lực lưỡng kêu lớn lên: “Có quỷ!”, rồi sợ chết khiếp chạy ra khỏi khu rừng thông.



Vinh Tuệ Khanh nghe thấy tiếng gào thét của mấy người đàn ông đó liền gia tăng động tác trên tay của mình.



Cô lấy ra một con dao găm, tách từng lớp vỏ cây ra. Cô không ngừng qua lại giữa rừng thông như một con thoi, bố trí Tam Chuyển Tụ Hồn Trận.



Rừng thông đen, trước giờ chưa bao giờ thiếu các linh hồn.



Đó dường như là một cô nhóc được sống trong nhung lụa, có mẹ thương yêu. Luôn nghĩ người khác đều là nô tài và hạ nhân của nhà mình, phải thay đổi cho tử tế mới được.



Thật tâm Vinh Tuệ Khanh hy vọng Tam Chuyển Tụ Hồn Trận này có thể đủ để cho cô bé đó một bài học nho nhỏ.



Trận pháp vừa được bố trí xong, thì đối diện liền truyền đến tiếng bước chân rậm rịch đạp lên đám lá rụng trong rừng thông, không nhanh không chậm đi về phía cô.



“Tiểu Hoa… À không, Khẳng Khẳng trèo lên cây đợi ta, nhớ nín thở, đừng để cô nhóc đó phát hiện ra ngươi. Làm được không hả?” Vinh Tuệ Khanh vội vàng căn dặn Khẳng Khẳng.



Giọng nói của Khẳng Khẳng truyền vào trong đầu của Vinh Tuệ Khanh: “Ngươi yên tâm. Nếu ta mà muốn trốn thì đến Thánh nữ cũng không thể biết đến sự tồn tại của ta được.” Nói xong, nó dùng bốn cái chân nhỏ của mình trèo lên ngọn cây thông cao tít tắp.



Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh đứng trước trận pháp của mình, ngắm nghĩa đôi Nhật Nguyệt Song Câu rồi lặng lẽ nhớ lại một vài chỉ dẫn liên quan đến đôi Song Câu ở trong cuốn tập mà Đồ Sơn Quỹ Họa để lại.



Nếu đối phương không chịu buông tha Khẳng Khẳng, nói không chừng, cô chỉ có thể đấu với họ một trận thôi.



Dù Vinh Tuệ Khanh mới là Luyện Khí tầng hai, nhưng vì lúc cô luyện Húc Nhật Quyết từng thiếu chút tăng lên Trúc Cơ, cho nên thần thức của cô mạnh hơn những người Luyện Khí tầng hai bình thường khác rất nhiều. Hơn nữa cô từng suýt vượt qua ngưỡng cửa đó, nên tri thức càng phi phàm.



Người phụ nữ trưởng thành ở quán trọ Duyệt Lại hôm nay rõ ràng là tu vi Trúc Cơ, hơn nữa rất có khả năng còn là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.



Minh Nguyệt bước ra từ sau một cái cây, nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đứng giữa hai cái cây, như thể đang chờ mình thì có chút ngạc nhiên nhíu mày lại, hỏi: “Ngươi muốn thế nào thì mới đưa con sóc đó của ngươi cho con gái ta?” Minh Nguyệt tin rằng, vạn vật trên đời này đều có giá của nó. Đối phương không đồng ý thì chẳng qua là do mình trả giá chưa đủ mà thôi.