Bổ Thiên Ký

Chương 91 : Kết bạn đồng hành (thượng)

Ngày đăng: 16:18 30/04/20


La Thần chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Ngươi sao lại đi hỏi ta. Vốn dĩ ta chẳng phải người nhà họ La, chỉ là một cung phụng được các người mời đến. Nó là cháu gái của ta, có quan hệ gì với La gia các người thì ta thật sự tính không ra.”



Vinh Tuệ Khanh cúi đầu cười nhẹ. Ăn nói độc địa như vậy, làm sao không nhận ra y được chứ?



Tiếng nói của Khẳng Khẳng truyền vào đầu Vinh Tuệ Khanh: “Tuệ Khanh, mắt của ngươi có vấn đề hay không3vậy! Hắn ta không phải là La Thần! Tướng mạo hoàn toàn không giống! La Thần không có cao lớn, khôi ngô tuấn tú như vậy, ngươi đừng nhận nhầm thúc thúc...”



Vinh Tuệ Khanh ngẩn người. Cô biết Khẳng Khẳng sẽ không nói dối cô. Hơn nữa chuyện tướng mạo, cho dù là che giấu rồi cũng khó mà lừa được người đã thân quen.



Nhưng Khẳng Khẳng nhất quyết khẳng định người này không phải La Thần!



Vinh Tuệ Khanh nhịn không được ngẩng đầu, nhìn tỉ mỉ gương mặt người trước mặt.



Bất kể nhìn thế nào,1ý thức của cô nói cho cô biết đây là La Thần, Thần thúc.



Về phần Khẳng Khẳng nói dáng vẻ La Thần trước đây như thế nào, đột nhiên Vinh Tuệ Khanh phát hiện, trong trí nhớ của mình dường như không có chút gì về bộ dạng trước kia của La Thần, không hề có dáng vẻ mà Khẳng Khẳng nói.



Hình như cô trực tiếp chấp nhận dáng vẻ bây giờ của La Thần, hoặc nói, từ trước đến nay cô chưa bao giờ để ý đến dáng vẻ của La Thần ra sao. Lúc3cô nhìn y, hình như không nhìn bằng mắt.



La Thần nhìn thấy trên mặt Vinh Tuệ Khanh lộ ra dáng vẻ có phần hoài nghi, không để ý đến, vươn tay sờ lên vết thương trên gò má cô, hỏi: “Làm sao thế này?”



Vốn dĩ da Vinh Tuệ Khanh trắng nõn mịn màng, ngũ quan cũng có chút khác so với trước đây. Nhưng trên mặt có thêm vết sẹo này, liền biến cô trở về nguyên hình, thậm chí không bằng dáng vẻ thanh tú ngày xưa, chỉ có thể dùng hai từ “dữ tợn”.



Vinh3Tuệ Khanh vừa ứng phó vấn đề của Khẳng Khẳng, vừa cười nói: “Không cẩn thận, đánh nhau với người ta một trận. Không sao đâu ạ, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”



Sắc mặt cô gái bên cạnh có chút khó coi, nắm lấy cánh tay La Thần: “Chúng ta đi qua bên kia đi, đừng làm phiền cô nương đây.”



La Thần nhíu mày: “Ta nói rồi, cô bé là thân thích của ta. Một cô nhóc đơn độc bên ngoài, ta sao có thể bỏ mặc chứ.” Nói xong, y bảo với Vinh Tuệ Khanh: “Đồ9đạc của nhóc đâu, thu dọn đi cùng bọn ta.” Nhớ đến một chuyện, tiếp tục hỏi: “Mà nhóc định đi đâu thế? Không phải kêu nhóc ở thành Vĩnh Chương đợi ta sao?”



Vinh Tuệ Khanh cười mỉa. Những chuyện đó dường như đã qua một đời, thật ra chỉ mới trôi qua có mấy tháng mà thôi.




Vốn dĩ nàng ta chỉ có ba linh căn, ngộ tính cũng không cao, từng bị gia chủ La gia xem nhẹ, không chú trọng bồi dưỡng. Nhưng nửa năm trước, nàng ta đi chơi cùng gia đình, tới đến một ngôi miếu, sau khi quay về, ngộ tính được khai phá, rất nhanh chóng vượt qua Luyện Khí tầng một. Sau đó chưa đến nửa năm, đã Luyện Khí tầng sáu, tương đương mỗi tháng vượt qua được một tầng.



Gia chủ La gia vô cùng vui mừng, đem nàng ta thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, trợ giúp tất cả cho nàng ta, thậm chí phái chuyên gia hộ tống nàng ta đi tham gia đại điển thu nhận đệ tử của ba đại phái. Hy vọng nàng ta có thể thể hiện tài năng trước bao người, trở thành đệ tử nội môn của ba đại phái.



Chỉ là sau khi nàng ta mở rộng ngộ tính, thì thật sự có chút cổ quái. Ví như đột nhiên có hứng thú với sóc, kêu người đi tìm khắp nơi, thậm chí chỉ thẳng con sóc tên “Tiểu Hoa”. Đã từng có nhiều người bắt sóc trong núi đem đến để lĩnh thưởng, đều bị nàng ta nhìn thấu, cuối cùng chỉ giữ lại hai con sóc giải sầu thôi.



La Xảo Tư nghe La Thần lại muốn dẫn đứa cháu gái không biết từ đâu chui ra đi cùng bọn họ, cau mày nói: “Chúng ta là đi tham gia nghi thức thử luyện thu đồ đệ của ba đại phái, ngươi dẫn theo cháu gái mình, có phải không được tiện cho lắm không?”



Vết thương trên mặt Vinh Tuệ Khanh khiến nhiều người nhìn vào thấy khó chịu.



La Thần lại thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy, ta xin từ chức cung phụng La gia, các người đi mời cao nhân khác vậy.” Y lập tức bỏ gánh không làm.



La Xảo Tư tức giận. Chỉ là nghĩ đến dặn dò của gia chủ, nói La Thần là đại tu sĩ tu vi Trúc Cơ, có y dẫn đi tham gia đại điển thu nhận đệ tử của ba đại phái, chắc chắn có thể giúp đỡ một tay.



“La cung phụng khách khí rồi. Ta chỉ lo lắng cháu gái ngươi không thích nghi được quy củ của La gia chúng ta. Thật ra thêm một người thêm một đôi đũa thôi, La gia chúng ta vẫn lo được. Mọi người cùng đi đi.” Nói xong, La Xảo Tư xoay người rời đi.



Cô gái đi chung áy náy nói với La Thần: “Thần ca, để muội đi khuyên nó. Huynh biết đó, nó là viên ngọc quý của La gia, tính tình khó tránh có chút cáu kỉnh.”



Vinh Tuệ Khanh ngầm đạp La Thần một cước phía dưới.



La Thần liền ngậm miệng, chỉ gật đầu, nhìn người quay lưng rời đi.



La Xảo Tư về phòng, đóng cửa lại, vội vàng lấy ra một quyển sách nhỏ từ túi càn khôn, dùng tay nhẹ nhàng ấn xuống.



Chỉ thấy chỗ trống trên trang bìa hiện ra dòng chữ: “Có con sóc thượng cổ, không thuộc môn phái nào, có thể phá mọi kết giới, tên ‘Tiểu Hoa’. Xếp thứ hai trong các linh sủng trên ngũ châu.”