Bổ Thiên Ký

Chương 92 : Kết bạn đồng hành (hạ)

Ngày đăng: 16:18 30/04/20


Hàng mi dài của La Xảo Tư lay động, tự nói với mình: “Dựa theo ghi chép trong này, Tiểu Hoa là linh sủng, chắc chắn rất có tiếng tăm mới đúng. Tại sao mọi người chưa ai nghe qua3nó? Chẳng lẽ tên nghe quá quê mùa, nên bị mọi người bỏ lỡ?” Nàng ta nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu: “Không đúng. Đối với tu sĩ mà nói, tên chẳng qua chỉ là một cái danh hiệu, linh1sủng có bản lĩnh thật sự mới trở thành đối tượng mọi người muốn tranh giành. Tiểu Hoa này rốt cuộc ở đâu đây?”



Nhẹ thở dài, thuận tay lau quyển sách, chữ trên đó lập tức biến mất.



La Xảo Tư3trừng mắt nhìn quyển sách, cảm thấy mình làm việc vô bổ.



Cơ duyên trùng hợp, nàng ta có được quyển sách ghi chép đủ loại xếp hạng, còn khiến nó nhận nàng ta làm chủ, chỉ mình nàng ta có3thể xem sách.



Nhưng nhìn rồi thì sao? Nhìn được, sờ không được, càng làm trong lòng người ta khó chịu.



La Xảo Tư buồn bã ỉu xìu bỏ sách vào trong túi càn khôn, kêu hạ nhân hầu hạ tới thu9dọn đồ đạc, chuẩn bị khởi hành.



La Thần dẫn theo Vinh Tuệ Khanh cùng lên đường với người của La gia.



Bởi vì Vinh Tuệ Khanh đã luyện Húc Nhật Quyết, nên thể lực tốt hơn trước đây rất nhiều, lại mang thêm giày ngàn dặm, đi không chậm hơn người La gia ngồi xe chút nào.



Lần này La gia có bốn năm người đi, ai cũng có chút bản lĩnh.



La Thần không tính là người La gia, là cung phụng, cũng là người có tu vi cao nhất trong mọi người.



Mặt khác, ngoại trừ La Xảo Tư, còn có Nhiếp Hoa Chi luôn ân cần chăm sóc La Thần, cũng chính là dì theo lời của La Xảo Tư, là em họ của mẹ nàng ta. Cô ta cũng muốn đi theo để thử thời vận.



Từ khi Vinh Tuệ Khanh gia nhập đoàn người La gia, Nhiếp Hoa Chi đối đãi vô cùng nhiệt tình với Vinh Tuệ Khanh, mấy lần kêu cô lên xe ngồi đều bị Vinh Tuệ Khanh uyển chuyển từ chối.



La Thần không nói gì, âm thầm quan sát Vinh Tuệ Khanh, phát hiện cô thật sự không tốn sức lực, nên cũng bỏ ý định khuyên cô ngồi xe.



Rốt cuộc thì người đông, sức nhiều.



Mấy ngày nay, Vinh Tuệ Khanh đi theo đoàn người La gia, một đường đi qua chỗ mấy khu rừng, hai ngọn núi nhỏ, đều không gặp phải tình huống như ly miêu yêu trong rừng Hắc Tùng lúc trước.




La Xảo Tư nào để vào mắt chút vàng bạc thế tục đó, phất tay nói: “Không sao. Ngươi tốn bao nhiêu tiền, ta trả lại ngươi.” Nói rồi bắn ra một thỏi bạc mười hai lượng, rơi xuống đúng ngay trong lồng ngực đối phương.



Người đi thăm dò kia vốn là một hộ viện của La gia, có chút công phu, lúc này ôm thỏi bạc kia, dáng vẻ lại có phần mờ mịt, luống cuống.



Người La gia đều dừng lại, dựng lều, nhóm lửa, nhanh chóng làm việc của mình.



Vinh Tuệ Khanh đi bên cạnh La Thần, cũng nhóm lửa, đem bánh mì cắt thành từng lát, nướng vàng óng ánh.



Gần đây Khẳng Khẳng rất thích ăn bánh mì nướng như vậy.



La Thần cùng với mấy hộ vệ La gia đi vào rừng dạo một vòng, đem về mấy con chim Tùng Kê to lớn, vừa kịp nướng ăn.



Mọi người đều ăn uống vui vẻ, chỉ thiếu hát sơn ca góp vui.



Đến lúc mọi người bắt đầu điểm danh đi ngủ, mới phát hiện thiếu một người, là người đi thăm dò đường, tìm ra quán trọ lúc nãy.



“Hắn đi đâu vậy?” La Xảo Tư không có xuống lều, nàng ta và Nhiếp Hoa Chi ở trong xe.



“Có thể là đi quán trọ đòi lại tiền cọc chăng.” Một hộ vệ quen biết cười nói: “Tam tiểu thư đừng lo lắng, hắn là tay già đời, không việc gì đâu.”



La Xảo Tư cũng sẽ không lo lắng cho một hộ viện, phất tay cho đối phương lui xuống.



Vinh Tuệ Khanh đi châm thêm củi, đang muốn chui vào trong lều đi ngủ thì nghe thấy giọng nói quen thuộc vọng lại: “Xin hỏi các người có thấy một cô nhóc tám chín tuổi, cao cỡ này, trên mặt có một vết sẹo không?” Dường như đang giơ tay tả chiều cao với người ta.



Là giọng nói của Minh Nguyệt mà cô mới trốn thoát mấy ngày trước.