Bổ Thiên Ký
Chương 93 : Chữa khỏi
Ngày đăng: 16:18 30/04/20
Vinh Tuệ Khanh dừng tay, cũng không xoay người mà bước một bước dài về phía trước, lẻn vào chiếc lều vải của La Thần phía đối diện. Cô uốn mình như mèo nhìn sang phía có tiếng người nói chuyện.
La Thần nhíu nhíu mày, trở người ngồi dậy: “Nhóc đang3nhìn gì đó?”
Vinh Tuệ Khanh đưa tay ra sau xua xua, ý nói La Thần đừng lên tiếng, mình thì nín thở ngưng thần nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy đạo bào của Minh Nguyệt đầy vết bẩn, tay còn dắt theo một cô nhóc tuổi không kém mình bao nhiêu, chính là1con gái cô ta - Sở Sở.
Vinh Tuệ Khanh không hiểu nổi. Trận pháp đã tan, Sở Sở cũng tìm được rồi, cô ta còn theo mình làm gì? Lẽ nào là vì con sóc chuột Khẳng Khẳng?
Khẳng Khẳng thấy xung quanh nơi này đều là rừng núi, lòng ngứa ngáy3khó chịu nên đã chạy vào rừng bung xõa rồi, bây giờ không có ở đây.
Vinh Tuệ Khanh biết nó cũng không phải dạng vừa nên không để ý mấy.
Bây giờ Minh Nguyệt mang theo Sở Sở tới đây, Vinh Tuệ Khanh lại sinh ra cảnh giác.
La Xảo Tư nghe thấy3tiếng Minh Nguyệt, giật mình, cười cười vén mành xe, nhìn Minh Nguyệt dò xét một hồi lại hỏi: “Ngươi tìm người này có việc gì?”
Minh Nguyệt nghe vậy thì mừng rỡ. Dọc đường cô ta đã hỏi qua bảy tám người đều không ai biết. Chỉ có cô nương này9cơ hồ có manh mối.
“Nếu tiểu thư có biết xin hãy nói cho ta, sau này Minh Nguyệt ắt sẽ hậu tạ!” Minh Nguyệt nói rồi còn hành lễ với La Xảo Tư. Nhận ra La Xảo Tư cũng là tu sĩ, Minh Nguyệt cố ý phóng ra tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn của mình.
Tu vi của tu sĩ Trúc Cơ đè ép khiến La Xảo Tư không thể cử động, ngay cả thở cũng cảm thấy vất vả. Lại nghe đến tên “Minh Nguyệt”, La Xảo Tư cảm thấy tim đập thình thịch suýt chút nhảy ra khỏi lồng ngực, bỗng chốc sinh ra sức mạnh vô tận, “rầm” một tiếng mở ra cửa xe.
Minh Nguyệt thu lại tu vi, đứng thẳng lưng nhìn La Xảo Tư.
La Xảo Tư sững sờ đánh giá Minh Nguyệt. Dù đạo bào trên người lếch thếch bẩn thỉu, thanh ngọc quan trên đầu cũng đã lệch đi nhưng vẫn là đôi mắt sáng trong ấy. Hóa ra tu sĩ Minh Nguyệt nổi tiếng chính là người này!
La Xảo Tư vội vàng xuống xe, hành lễ với Minh Nguyệt: “Vừa hay, ở chỗ bọn ta hình như cũng có một vị cô nương như vậy. Nhưng cô ấy không đi cùng chúng ta, mà là người họ hàng xa mà cung phụng nhà ta khéo sao gặp được cô ấy ở một nơi cách không xa phía trước, mới đi cùng với nhau. Ta dẫn đường đưa Minh Nguyệt Quán chủ sang xem có phải là cô ấy không.”
Minh Nguyệt ho khan một tiếng, nói: “Đều là chuyện đã qua rồi, mọi người không đánh không quen, cũng xem như là duyên phận. Sở Sở! Mau cảm ơn La đại thúc!”
Sở Sở không tình nguyện bước ra khỏi bóng lưng Minh Nguyệt, vội vàng hành lễ với La Thần lại trốn ngay vào sau lưng mẫu thân.
Mắt La Xảo Tư lóe lên, nói với Minh Nguyệt: “Xin hỏi Minh Nguyệt nữ tu cần đi nơi đâu? Trời cũng đã tối, hay là tạm ở với chúng ta một đêm?”
Minh Nguyệt mấy ngày nay đều đi một mình, chịu khổ cực không ít, cũng muốn đi cùng đoàn người bọn họ, liền hỏi: “Mọi người định đi nơi nào?”
La Xảo Tư cười đáp: “Bọn ta muốn đến sơn trang Dư Nga tham gia đại lễ thu đồ đệ của tam đại môn phái. Minh Nguyệt nữ tu là Quán chủ Minh Nguyệt Quán cũng sẽ đến sơn trang Dư Nga chứ?”
Thật ra hỏi câu này cũng chỉ hỏi có lệ. Nếu không đi sơn trang Dư Nga, người bình thường đều sẽ không chọn đi con đường này.
Minh Nguyệt lại có dự định khác. Vốn cô ta không cần phí tâm bái sư, chỉ là nghe nói lần này không chỉ có người của tam đại môn phái đến chọn đệ tử mà còn có người của tông môn cấp hai đến dự, cũng chính là Thái Hoa Sơn, Thanh Vân Tông và Hoa Nghiêm Tự. Vì một chuyện, họ cũng phái người đến quan sát, định chọn một vài đệ tử có tư chất tốt về bồi dưỡng.
Nếu có thể lập tức vào tông môn cấp hai, tam đại môn phái tính là cái đinh gì!
Đương nhiên, quan trọng hơn vẫn là, Minh Nguyệt muốn tự mình gặp người của Thái Hoa Sơn, truyền tin tức về Sở Sở đi. Minh Nguyệt hiểu rất rõ, sự tồn tại của Sở Sở vừa là cơ hội vừa là nguy hiểm. Khẳng định sẽ có người không trông đợi sự tồn tại của Sở Sở. Nếu mình cứ ngang nhiên tiết lộ thân thế của Sở Sở ra ngoài, chờ mình và Sở Sở ở ngoài kia không chừng là giết người diệt khẩu.
Mẹ con họ cần là thời cơ, thời cơ có thể công khai thân thế của Sở Sở trước mặt mọi người, khiến cho không ai có thể chối cãi.
Vinh Tuệ Khanh vẫn một mực nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, thầm suy đoán cô ta đang nghĩ cái gì trong đầu. Trước đây, cô sống ở Dốc Lạc Thần - một sơn thôn đơn thuần, gặp gỡ đều là những bằng hữu xóm làng hiền lành, chất phác. Những điều phản bội, bán đứng và đả kích mà Vinh lão gia đã kể cho cô, cô chỉ coi như đang nghe kể chuyện, không hiểu sao lại có người khẩu thị tâm phi, nói một đằng làm một nẻo. Đến bây giờ, cô mới thật sự hiểu được ý của ông nội mình.
Một đêm nhanh chóng qua đi.
Trời vừa tờ mờ sáng, đoàn người đã lên đường.
Một đường thẳng bước, sơn trang Dư Nga đã ở ngay trước mắt, bên đường căn bản không có bất cứ quán trọ nào.