Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 24 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


                 



Ngâm chân vào dòng nước nóng, toàn thân tôi thấy vô cùng sảng khoái nha.



Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, bởi thế tôi đã nói tôi xui xẻo đến mức... người khác phải ghen tị! Lúc chúng tôi cà lặn cà ngụp ngoài biển thì nắng như mặt trời sắp đâm vào trái đất đến nơi, vậy mà khi chúng tôi sang đường về khách sạn, trời bắt đầu râm, và bây giờ thì hoàn toàn không còn nắng nữa. Tôi ngẩng đầu nhìn lúc này toàn mây trắng trôi hững hờ như tát nước lạnh vào mặt tôi.



Xe chúng tôi chọn một hồ có thể ngồi hai phía đối diện nhau ngâm chân. (thật ra Mi chưa từng đến, chỉ mới xem qua ảnh thôi, nên cứ miêu tả đại loại như thế vậy :)))



11A1 và tụi con trai lớp tôi ngồi vòng ngoài, con gái 11A4 ngồi phía trong.



Kha là người ngồi đối diện tôi, không biết là vô tình hay cố ý mà bên cạnh lại là Băng, kế tiếp là Khải. Cạnh tôi là Lâm và Jen, bởi bên còn lại của Kha là Tuấn...



E hèm... có lẽ tôi không nên vạch trần tính cách của nó ra như thế...??



Kha đột nhiên quẳng cái nón sang cho tôi mỉm cười: “Đội đi.”



Ngay lập tức, cái đảm lố nhố còn lại “Ù.” lên đầy thích thú, cái lũ đối lưng với chúng tôi còn nhiều chuyện chạy sang hóng hớt, luôn miệng “Gì vậy?”



Mặc cho tụi nó có nháo đến mức nào, Kha chỉ im lặng mỉm cười chứ không giải thích hay phản đối tụi nó lấy một từ. Trong khi tôi phải vất vả chống chọi với từng đó cái miệng.



Tôi có cảm nhận thấy một cái lườm của ai đó... nhưng rất nhanh rồi biến mất, thậm chí giống như chưa hề tồn tại, mà tôi chỉ nghĩ mình bị ảo giác.



Sau khi vất vả một hồi, tôi cười khổ với Kha: “Sao ông không nói gì hết vậy?”



“Biết nói cái gì đây? Tui quan tâm thật mà.” Kha nhún vai trả lời đều đều. Tôi giật thót nhìn xung quanh. May là cậu ta nói nhỏ nên xung quanh cũng không có ai chú ý đến nếu không, tôi đi tự tử luôn là vừa.



Chỉ là... Khải đang nhìn tôi.



Tôi vô thức rùng mình một cái, nuốt nước bọt lấy can đảm nhìn lại hắn, vậy mà hắn lại đưa mắt đi chỗ khác, giống như từ nãy đến giờ hai đứa chưa chạm mắt.



Tôi để ý một điều... hình như giữa Kha và Khải đang xảy ra chuyện gì đó... rõ ràng hai người là bạn thân, tại sao tôi lại nhìn ra có một khoảng cách vô hình giữa hai người họ từ sáng đến giờ.



Ngâm chân một lát, chúng tôi chạy sang tắm bùn, một hồ chỉ được có sáu đứa, nên chúng tôi tiếc nuối tách nhau ra.



Mà bây giờ tôi xác định thêm một chuyện nữa, 0104 tụi nó đang ghép đôi tôi với Kha... chắc luôn!




“Đúng là cái đồ tự ngược mình. Tao không quan tâm mày nữa đâu đó.” Lâm nhíu mày, đưa tay véo mi tâm của tôi một cái làm bùn dính lên mặt tôi.



Sau đó tôi nhếch mép, trét bùn lên mặt Kha. Cậu ta ngồi buồn một mình tự kỉ từ nãy đến giờ thấy có trò vui liền hào hứng đáp trả tôi. Kết quả khiến cái hồ nháo cả lên, tôi vô tình làm rơi bùn trúng mặt Băng thì cô nàng cũng cười khẩy, trây trét bùn đầy người Lâm. Cả năm người chúng tôi (tất nhiên người không tham gia trò chơi vớ vẩn này là Khải rồi) nháo một hồi thì nhận được tin báo là sắp đến giờ về lại khách sạn dùng bữa tối.



Tôi bò ra khỏi hồ, thở phào một hơi... may là tôi không khóc trước mặt bọn họ, nhưng bây giờ tôi có thể chắc chắn, chỉ cần tôi chui vào nhà tắm chỉ có một mình mình và xung quanh là bốn bức tường thì tôi sẽ khóc nấc lên.



Sau khi khóc thỏa thích thì tôi quay trở ra, giật mình khi thấy mặt mình trong gương.



Ấy chết thật! Tôi quên mất bản thân tôi có một cái khác người. Sau khi tôi khóc xong, mặt tôi sẽ sưng vù lên tố cáo hết tội trạng, nếu vậy tôi còn gắng gượng đến khi mình chỉ còn một mình mới khóc làm gì chứ. Bây giờ nếu tôi lò mặt này ra ngoài thì ai mà chẳng biết tôi vừa khóc, thể nào cũng làm mọi chuyện rối tung lên thành một nùi cho xem.



Tôi trốn vào một góc khuất, ngồi đó co gối thở dài, đành trốn tạm ở đây cho đến khi mặt bớt sưng vậy...



Tôi mò điện thoại trong túi, không thấy!



Tôi lục tung cái ba lô cũng không thấy. Bây giờ tôi mới nhớ ra, hình như ban nãy tôi để quên điện thoại ở trên xe, bây giờ không gọi hay nhắn tin gì được cho Lâm thì phải làm sao?



Chất xám có hạn của tôi trở nên vô dụng đến cực hạng. Thôi bỏ đi... tôi chỉ ngồi lại đây có một lát.



Mà... e hèm... nói ra thì thật là có lỗi vì một lát của tôi lại đến nửa tiếng đồng hồ.



Ngồi đó gió hiu hiu mát mà hương cỏ thật dễ chịu, hơn nữa tôi còn vừa mới khóc xong, mắt híp lại từ khi nào không hay, kết quả là tôi lăn ra ngủ luôn.



Đến khi tôi được Jen tìm ra thì bị mắng cho lên bờ xuống ruộng. Sau đó thì tôi được Lâm cho biết, chỉ vì tôi mà cả xe tôi phải nán lại đi tìm, thậm chí còn khiến cho cả xe nhao nhao lên vì lo lắng không biết con nhỏ ngơ ngơ kia đi đâu mất... trong đó... có cả Khải. Điều này khiến tôi ít nhiều thấy trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc hạnh phúc nhè nhẹ... lại tự bản thân mình huyễn hoặc mình... hy vọng là mình cũng có một vị trí nào đó trong lòng người ta.



Xe chúng tôi về lại khách sạn sau cùng, trở thành những gương mặt ưu tú nhất. Sau khi về khách sạn, tôi bị giáo viên mắng cho té tát, mắng đến mức tai tôi ù đi... lớp tôi nó bước vào trong phòng, giương đôi mắt thương hại ra: “Thôi tha cho nó đi cô ơi, con này nó ngu bẩm sinh. Nó có đi lạc cũng không thể trách nó được.” Cái tụi này không biết là đang bênh vực cho tôi hay đang tranh thủ cơ hội xỉa xói nhau thì tôi không xác định được...



Sau khi ăn xong, chúng tôi được sinh hoạt tự do, giờ giới nghiêm là mười một giờ, tức là chúng tôi có bốn tiếng để quẫy.



0104 chúng tôi đầu tiên kéo nhau đi đạp xe đạp đôi...



Giờ tôi mới biết tụi lớp tôi toàn một lũ đam mê vận động. Lần trước ở Văn Thánh đạp hình như chưa có thỏa mãn tụi nó, từ Hồ Chí Minh đến Vũng Tàu cũng chỉ thích có đi xe đạp đôi.



Chúng tôi lại đi thuê xe... phân nhóm thì... tự xử... thích ai cứ bắt lấy người đó là xong. Vì xe chúng tôi chỉ có 43 đứa, thừa mất một đứa, vừa nghe tổng kết như vậy, trong đầu tôi ngay lập tức xẹt ngang một kế hoạch, mà tôi chắc chắn là đứa nào cũng có suy nghĩ như tôi, vì đứa nào cũng đang nhìn Uyên và Chí Phèo.