Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 25 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Bị ép quá, cuối cùng Uyên với Chí Phèo cũng chung một xe. Tôi và Lâm chung một xe để Minh và Kha chung một xe... thấy cũng có chút kì kì. Thật ra tôi thừa biết, tôi và Lâm là hai con chúa lười, bon chen thế thôi, một lát nữa cũng mè nheo Minh và Kha chở đi giúp.



Chúng tôi chia ra làm hai nhóm, chạy về hai phía, sau đó quay đầu xe chạy ngược lại.



Tội thì tội nhất chiếc xe của con Uyên với Chí Phèo, cứ hễ tụi chúng tôi thấy hai người đó trên đường, sẽ ra sức mà huýt sáo, còn hét ầm ĩ trêu hai người đó tới khi nào mặt con Uyên đỏ lên hết thì thôi.



Thật ra trêu cái cặp này rất vui, bây giờ thì tôi đã hiểu được niềm vui khi bắt nạt người khác!!



Xe của tôi và Lâm đến chân dốc, cả hai cùng xuống xe để dắt xe lên, chứ đạp lên là chuyện không thể nào. Lúc này, con dốc này vô cùng vắng, mà đèn đường mờ ảo có cũng như không. Một bên biển rộng lớn bao la đen ngòm, thấp thoáng mấy ánh đèn nhàn nhạt nhỏ xíu, một bên những tòa nhà cao lớn tối thui không đèn, tôi vô thức rùng mình.



Tôi quay sang đau khổ với Lâm: “Đi lẹ lẹ mày ơi. Chỗ này tối thui...”



“Mày sợ cái gì? Ma hả?” Lâm cười khẩy. Dù nó đi trước tôi cũng không quay đầu mà tôi còn nghe ra được tôi đang bị nó cười.



“Kinh dị thiệt mà.” Tôi hét toáng lên, nhưng cũng lúc này, tiếng xe từ xa vọng đến át luôn cả tiếng của tôi.



Tiếng bô xe nổ lớn làm tôi giật cả mình khi mà thần kinh tôi đang căng cứng như dây đàn thế này. Tiếng bô xe như thế này... có vẻ là từ mấy chiếc xe độ... thường là xe của mấy thằng lưu manh.



Tôi đột nhiên có một linh cảm cực kì xấu, mà hình như con Lâm nó cũng vậy, bằng chứng là nó đang đi càng ngày càng nhanh. Tôi nhanh chóng đẩy xe giúp nó, trong lòng thầm oán trách tại sao cái chỗ này nó lại vắng đến như vậy, và tại sao con dốc này lại dài đến như vậy... đi mãi vẫn không thấy ánh đèn nào được xem là sáng...?



Tiếng xe ngày càng gần, tôi còn có thể cảm thấy hình như có tới hai ba chiếc xe gì đó, lạng qua lạng lại rồi lách sang đỗ trước mặt tôi và Lâm.



Tôi và nó đứng lại, cả người cứng đờ.



Thật ra từ trước đến giờ, tôi đã tự nhủ với mình rất nhiều lần nếu mình gặp phải tình huống như thế này thì nên lấy điện thoại ra lén gọi cho ai đó mình quen biết ở gần đó mà mình có thể tin tưởng được... ừ thì cụ thể là gọi cho Kha, bởi cơ bản là tôi rất vô dụng... Lâm lại càng không thể làm gì... nhưng khi gặp chuyện, tôi lại không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Cảm giác run rẩy tràn ngập khắp cơ thể.



Bốn thằng đó dựng xe một bên rồi leo xuống cười đểu: “Hai em đi một mình hả?”



“...” tôi và Lâm cùng bơ tụi nó.



Ban nãy, xe của Minh và Kha có chút trục trặc, nên hai người họ còn phải ở chỗ thuê xe thêm một lát, đã nói sẽ đuổi theo sau, nhưng bây giờ thì hay rồi... không thấy hai người đó ở đâu hết!! Tôi và Lâm phải làm sao đây.



“Đi cùng tụi này đi. Hai em là người thành phố phải không? Chắc không biết nhiều chỗ đi chơi ở đây đâu nhỉ?” một thằng chạy lại hớn hở giật lấy cái tay cầm xe đạp từ tay Lâm, còn mấy thằng khác dồn tôi và Lâm vào góc. Phía trước là tụi nó, phía sau là gờ đất cứng nhô cao. Xung quanh hoàn toàn vắng lặng, đến tiếng xe cộ cũng không còn nghe thấy nữa.Đến lúc xung quanh chúng tôi không còn khoảng trống nữa, tụi kia thì sắp chạm vào chúng tôi đến nơi, tôi mới nắm chặt tay Lâm, nhìn qua nó.



Nó chớp mắt tỏ ý đã hiểu.
Tôi đột nhiên cảm thấy giật mình, nhìn quanh thì thấy Khải đang nhìn chằm chằm tôi và Kha. Thấy tôi nhìn hắn, Khải như không có gì quay sang chỗ khác... giống như từ nãy đến giờ là hắn nhìn người nào đó sau lưng tôi chứ không phải là nhìn tôi.



Chỉ là... ánh mắt của hắn có gì đó thật buồn... giống như hắn đang rất miễn cưỡng cái gì đó.



Tim tôi lại đập mạnh một cái, nhói một cái giống như toàn thân tôi co rúm lại... hình như... cảm giác nó khó chịu hơn cảm giác khi nãy Kha chạm vào tôi.



Một ánh mắt của Khải lại đem đến cho tôi cảm giác mãnh liệt hơn cái động chạm của Kha... hơn nữa... lại là cảm giác tiêu cực thế này... tôi thừa biết tình cảm của bản thân mình vẫn chẳng có thay đổi gì hết.



Đột nhiên, kem chẳng còn mùi vị gì ngọt ngào nữa.



Sau khi về khách sạn, tôi mới biết tại sao tụi con trai lớp tôi lại thủ sẵn như vậy.



Tụi nó kéo cả đám vào căn phòng lớn nhất. Thật ra phòng của tôi và Lâm có hai đứa vậy thôi, chứ có mấy phòng tới sáu đứa ở chung, nhìn căn phòng cứ như căn nhà của người ta, nên cả bốn mươi mấy đứa chui vào cũng không có vẻ gì là chật chội.



Tụi con trai lôi trong ba lô của mình ra mấy chai C2... tụi con gái nghi ngờ lườm lườm tụi nó. Nam Điên cười phì: “Bia đó.”



Tôi giật mình nhìn sang mấy người lớp 11A1... mấy người đó lớp chuyên lớp chọn, siêng năng chăm chỉ học, liệu có thấy lớp tôi quá lưu manh hay không?!? Không ngờ Tuấn lôi trong ba lô của mình ra một chai không độ... cười cười đầy gian tà với tụi con trai lớp tôi.



Đám con gái thở dài... nhưng sau đó nhanh chóng nhập bọn. Chúng tôi uống bia, ăn uống, chia nhóm ra chơi bài chơi cờ,... nháo một trận thật linh đình.



Tôi uống ừng ực bia cho đỡ phải chướng cảnh Khải và Băng cứ kè kè bên nhau.



Thật ra tôi từ trước đến giờ ít khi nào nghĩ xấu cho người khác (chỉ có thường xuyên nguyền rủa người ta thôi) nhưng hôm nay tâm trạng tôi đang tệ thật tệ, mà tôi lại còn uống bia, đầu óc tôi quay mòng. Tôi trở nên cau có và khó chịu.



Trong lòng thầm mắng Băng. Gì chứ... không biết chơi cờ thì thôi đừng chơi, sang nhóm kia mà chơi bài, bon chen chui vào đó rồi muốn cùng một nhóm với Khải. Ờ cùng một nhóm thì phải ngồi cạnh nhau là đúng, nhưng ai lại ngồi sát như thể muốn chui luôn vào lòng người ta như cô...! Đồ đáng ghét! Đã chiếm được Khải còn thể hiện cho người khác thấy... cơ bản là tôi càng nhìn càng phát điên lên được!! Càng tức thì uống càng nhiều, tôi bò lên giường chỉ tập trung uống. Thằng Huy Gay thấy tôi giành bia của nó mà tức nổ đom đóm mắt, nhưng nó lại không nỡ làm gì tôi nên đành giật của thằng khác uống tiếp.



Tôi uống một lát thì đầu óc mơ màng, bắt đầu buồn ngủ. Chiếc giường rộng lớn êm ái có mỗi mình tôi độc chiếm, hơi mát từ máy lạnh phả ra khiến tôi rơi vào giấc ngủ... nhưng trong lúc đang mơ mơ màng màng thì Lâm nó khều tôi: “Ê mày, dậy! Về phòng thôi, mười một giờ rồi.”



Tôi nhíu mày một cái lăn qua ngủ tiếp.



...



Dù biết Hạ làm vậy chỉ là vô tình, nhưng Khải cứ cảm thấy rất tức giận... con gái con đứa kiểu gì mà nằm ngủ thẳng cẳng không màng xung quanh thế kia, trong phòng này có bao nhiêu thằng con trai. Nhiều lần cậu muốn chạy đến gọi nó dậy bảo nó về phòng mà ngủ, nhưng nghĩ lại thì cái mối quan hệ giữa nó và cậu là gì chứ... còn không phải là bạn bè bình thường nữa là...