Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 35 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


                 



                 



                 



                 



Ngoài trời mưa rồi... tôi như một con ngốc tản bộ dưới màn mưa... ha... cảm giác này thật đặc biệt.



Hình ảnh đôi mắt đó của Khải cứ liên tục giày vò tâm trí tôi. Đôi mắt đó khiến tôi cảm thấy như hắn rất xót xa cho tôi, cảm thấy như hắn đã làm chuyện gì đó thật có lỗi với tôi vậy. Tôi từ trước đến nay đã rất ghét những lời xin lỗi, huống chi lại là một ánh mắt sâu sắc như vậy.



Xin lỗi gì chứ... là đôi mắt sát thủ thì đúng hơn, nhờ nó mà bao nhiêu bức tường tôi dựng lên đến nay một phát sụp đổ hoàn toàn.



Chuyển hướng gì chứ... từ trước đến giờ, tôi chưa một chút rung động trước Kha... bảo tôi phải làm sao đây?



Không muốn... cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt đó nữa. Mưa rơi ngày càng nặng hạt. Từng giọt mưa rơi xuống người tôi ngày càng đau.



Tôi cười nhạt, bản thân mình... hình như hết sức rồi, không thể chống chọi với cái gì nữa, thậm chí còn không thể nhìn ra trước mắt mình là cái gì.



Thật thảm hại. Bụng thì đau, tim cũng đau, ngực cũng đau, mà đầu cũng đau.



Khi đã trở về nhà thì toàn thân tôi ướt sũng, nước chảy cả ra sàn nhà, nhưng tôi chẳng còn tâm trạng để quan tâm đến nó.



Toàn thân mệt mỏi, tôi vào nhà tắm lau sơ qua cả người rồi nằm vật lên giường. Cả người tôi nặng trịch, giống như dây các múi cơ bây giờ đều đã hoàn toàn tê liệt hết rồi.



Tôi thở ra, khẽ nhắm mắt, nhưng mỗi lần nhắm mắt tôi lại nhớ đến ánh mắt đó của Khải.



Hắn vì người con gái khác mà trở nên đau lòng như vậy... là người con gái khác chứ không phải là tôi.



Dù đây đã là lần thứ hai hắn nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nhưng cái cảm giác sợ hãi kia không những không thuyên giảm mà nó còn ngày càng tăng, chăng là vì lần này so với lần trước, tôi thích Khải hơn rất nhiều...



Điện thoại tôi reo lên... là Kha.



Tại sao cậu lại gọi cho tôi, lúc này đây, người mà tôi tuyệt đối không muốn nói chuyện cùng nhất chính là cậu...



Tôi tắt máy, lúc này mới phát hiện ra ngoài cuộc gọi của Kha, còn có rất nhiều cuộc nhỡ từ Lâm với mấy đứa trong lớp... còn có tin nhắn của Lâm: Mày đâu rồi? Con Anh Nhây nói mày đã trở vào phòng rồi mà sao không thấy đâu hết?!!



Vừa vặn lúc này có tin nhắn tới từ Kha: Có chuyện gì vậy? Lâm hỏi tui có liên lạc được với bà không? Đừng làm tui sợ nha Hạ.



Tôi đọc mấy tin nhắn đó, mắt đột nhiên nóng ran, chỉ có thể nhắn lại cho tụi nó: Không sao, đừng lo.



Sau đó thì tắt máy rồi nhét nó dưới gối.




Bạn bè nó thế đó... cuộc đời này thật là bất hạnh!



Kết quả là gì... tôi bị gọi lên đơn giản là vì sáng nay sau khi nhảy qua hàng rào, tôi bị rơi thẻ học sinh, một bé gái dễ thương nào đó lớp chuyên đã nhặt nó và đem đến đây nhờ trả lại cho tôi.



Chỉ vì vậy mà mất toi giờ ra chơi của tôi chứ. Thật ra mà nói, trường tôi không có nhỏ, từ lớp tôi xuống căn tin đã ngốn một mớ thời gian, lại phải chen vào mua, gần hết giờ thì lại bị gọi xuống. Từ căn tin xuống phòng giám thị còn phải một mớ thời gian nữa. Bởi ta nói, ai nói trường rộng là sướng, đi mà gãy cả chân, hằng ngày ra vào lớp học còn hơn cả đi bộ trong công viên, đến lớp là mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Nếu như có đứa nào đó thật sự vì tai nạn mà gãy chân thì ôi thôi... bạn ý nên ở nhà tự học vài tuần đến khi chân lành rồi vào học tiếp nhé.



À... lạc đề trầm trọng rồi!! Trong khi đang chạy về lớp học, thì trước mắt có một cánh tay thò ra từ lối vào cầu thang thoát hiểm, tôi rõ ràng trông thấy nhưng do quán tính không thể dừng được. Vai tôi bị chộp lấy, cả người tôi bị kéo vào trong lối rẽ kia, thực chất mà nói, nó giống như cái hành lang nhỏ dẫn ra cầu thang thoát hiểm, nhưng nó rất ít người dùng, nên con ngõ này cũng trở nên vô cùng vắng vẻ. Nhiều khi tăng tiết đến tận tối mới về, lần nào đi ngang chỗ này tôi cũng bất giác rùng mình bởi nó vừa vắng vừa tối. Dù cho tôi có không sợ ma đi nữa, đi ngang mấy chỗ tối tối thế này mà nghe tiếng gió hú cũng sợ gần chết ý!



A chết, hình như lại lạc đề rồi...



Con hẻm nhỏ bề ngang vừa đủ cho ba người đứng vào. Nên tôi và người kia cách nhau không bao nhiêu. Khoảng cách gần thế này khiến tim tôi bất giác đập mạnh hơn cả bình thường, hơi thở nam tính cùng khuôn mặt điển trai áp sát tôi, Kha khẽ giọng nói:



“Tui đã muốn để cho bà bình tĩnh rồi mới nói chuyện lại với bà, nhưng thật sự sốt ruột chịu không nổi nữa rồi. Tin nhắn đó là sao, hả Hạ?”



Tôi lảng tránh ánh mắt của cậu ta, còn vô cùng thản nhiên đánh trống lãng, cười cười nói, giống như tin nhắn hôm qua không phải là cái gì động trời lắm: “Tới giờ vào lớp rồi, tui... tui lên lớp trước rồi lát nữa tan học sẽ nói chuyện sau ha.”



Vừa nói xong, tôi liền co giò bỏ chạy, nhưng đôi chân dài của Kha đạp lên tường chặn lối ra của tôi. Tôi nuốt nước bọt... không phải là lần này cậu ta định nghiêm túc muốn diệt khẩu tôi đấy chứ.



Tôi quay qua cười xòa với Kha: “Nếu muốn nói chuyện thì có thể chọn nơi nào khác ngoài chỗ này không?” Để tui còn tiện tránh ánh mắt của ông nữa. Đứng gần thế này, đôi mắt sáng của ông cứ rọi thẳng vào tui thấy tội lỗi lắm. Lần này tui biết tui sai rồi, nhưng làm ơn đừng hành hạ tinh thần của tui đi...



“Không được, những nơi vắng vẻ khác trong trường này đều có camera cả rồi.”



Sao lại có hai chữ vắng vẻ trong câu nói của cậu ta vậy...



Tôi đã nói tôi biết tôi sai rồi, tôi biết lần này tôi là một con bánh bèo vô dụng, lại vô cùng đáng ghét, vô cùng đáng chết, vô cùng có lỗi với Kha...



“Vậy... trả lời đi... như vậy là thế nào?”



Tôi nuốt nước bọt, lấy hết can đảm, cúi gằm mặt lí nhí:



“T... tui xin lỗi, nhưng tui không thể thích ông được.”



“...”



“Tui lúc này đang chắc chắn, tình cảm đó không thể nào đi lên được nữa... vì tui sợ ông sẽ buồn, nên mới nghĩ là nói càng sớm càng tốt... nên là...”



“Đủ rồi...”



“...”



Tôi vẫn chưa dám nhìn mặt Kha... chỉ dám cúi gằm, sẵn sàng gồng mình hứng chịu cơn thịnh nộ từ cậu ta.