Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 36 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


“Đủ rồi.”



Kha lặng lẽ nhả ra hai từ, rồi vẫn ánh mắt đó nhìn tôi chăm chú.



C... có lỗi quá... biết làm sao đây? Làm sao đối xử với Kha đây...



Tôi nuốt nước bọt: “Chuyện này... tui thật sự xin lỗi. Thật rất xin lỗi.”



Cậu ta lại chặn miệng tôi bằng cách đột ngột tiến sát tôi, khoảng cách giữa cả hai chỉ còn vài cm: “Chuyện đó bà không cần xin lỗi đâu vì ngay từ đầu, người đã đưa bà vào tình huống này chính là tui.”



“Ông càng nói như vậy tui càng thấy tội lỗi đó... tui biết ông đang an ủi tui, nhưng không phải trong những trường hợp như thế này, người cần được an ủi là ông sao? Tui...”



“Ừ... tui rất buồn, nên... bà có thể suy nghĩ lại được không?”



...



Khải hôm nay đến trường để nộp đơn xin phép nghỉ học cho hắn và Băng, bị cô nhờ chạy sang 11A4 gọi lớp trưởng lên phòng gặp cô. Khỉ thật chứ. Tại sao lại là 11A4, nơi có cô gái ấy...



Bây giờ, Khải vẫn chưa đủ can đảm đối mặt với Hạ sau cái lần gặp nhau ở bệnh viện đó. Lúc đó hắn đã nghĩ gì chứ... thể hiện sự yếu đuối trước mặt Hạ vì một người con gái khác? Hắn thật là một tên đáng chết! Không hiểu sao Khải lại có cảm giác Hạ lúc đó đang tổn thương... làm người con gái mình yêu thương tổn thương, đó không phải là một tội lỗi sao.



Nhìn khuôn mặt Hạ lúc đó... hình như có điều gì đó không đúng. Nếu nó không thích hắn, có lẽ nó cũng không có cái biểu hiện đó... liệu Khải có thể nghĩ là Hạ cũng có gì đó với mình...



Lại tự cốc đầu mình một cái, hắn đang nghĩ cái gì chứ, hãy thôi ích kỉ đi... mày là người đã chọn vị trí bên cạnh Băng, để Hạ có thể vui vẻ bên cạnh Kha, bây giờ mày còn muốn ảo tưởng là cô ấy cũng thích mày?



Ngu ngốc...



Đang suy nghĩ vẩn vơ, Khải đột ngột dừng bước.



“Bà có thể suy nghĩ lại được không?”



Giọng của Kha vang lên trong góc.



Không biết sao, cả người Khải đột ngột đứng yên không nhúc nhích không di chuyển, trong tiềm thức của hắn muốn hắn ở lại để lắng nghe.



Tiếp theo sau là giọng của cô gái đó... người con gái hắn thầm thích nhưng không thể ở bên, nhiều khi thấy cô ấy ngồi một mình giữa sân trường nắng nhàn nhạt ánh vàng, hắn lại không thể đến bên cạnh kéo cô ấy vào bóng râm: “Tui xin lỗi... tui không thể thích ông.” ngẫm nghĩ một hồi, nó nói tiếp “Thật ra, tui đã có người mình thích rồi.”



Đoàng một tiếng... trong cả Kha và Khải như có một tiếng nổ lớn, trái tim như có một bàn tay vô hình bóp chặt, một lớp băng nhàn nhạt phủ xuống, mồ hôi rỉ ra trên trán.



Khải nuốt nước bọt... thì ra thật sự là hắn đã tự mình ảo tưởng rồi, Hạ đâu có thích hắn, nó đã có người mình thích... hơn nữa còn vì người mình thích mà đi từ chối Kha, rõ ràng tình cảm đó không phải là tình cảm nhạt nhẽo thoáng qua.Lồng ngực đau nhói, Khải hận không thể đem trái tim mình ra xoa dịu cho bớt đau.



Hạ ở bên cạnh Kha, hình ảnh đó thôi đã khiến Khải vô cùng đau đớn, bây giờ lại xuất hiện một tên khác cướp mất Hạ trong lòng hắn, lúc này, ngoài đau khổ ra thì trong lòng Khải còn có một cảm giác lo lắng mãnh liệt.


Từ trước đến nay chắc là tôi nhìn sai nó rồi... rõ ràng Jen mà tôi biết là một swag girl, sao lại thành ra bánh bèo như vậy.



Tôi đưa một khuôn mặt biểu cảm khinh bỉ ra nhìn nó, vậy mà Jen không hề xấu hổ, còn vô tư xoay qua xoay lại trước gương.



Tôi ngưng khinh bỉ, nhếch môi: “Mày để tụi con trai mặc cái này, nghĩ là tụi nó sẽ chịu hả?”



“Chứ sao, bảo tụi nó cùng đi lựa, tụi nó chả thằng nào chịu, thì mình chọn cái nào, tụi nó bắt buộc phải mặc cái đó!” nó phừng phừng lửa giận, vô cùng buồn cười.



“...” nhưng thì ra đó là lí do khiến cho nó chọn cái màu không thể nào hường hơn được nữa.



“Thôi kệ nó đi. Mày thích cái gì thì mặc cái đó, sao lại chọn cái mà cả mày lẫn tụi nó đều không thích, khác nào tự hành hạ bản thân?” tôi làu bàu, Jen trầm mặc một lát mới gật đầu.



“Vậy đi chọn cái khác thôi.”



Vừa lúc Lâm bước vào tiệm, cả bốn đứa chúng tôi chia nhau ra tìm kiểu, thậm chí là tự thiết kế trong đầu.



Mãi đến chiều, chúng tôi mới tạm xong phần trang phục.



Chia nhau về, khi Lâm chở tôi ngang siêu thị, tôi liền nhớ đến cái hộp kem rỗng ở nhà: “Ê ê, dừng xe.”



Nó tấp vào lề: “Vụ gì?”



Tôi nhảy xuống xe, giúi cái nón bảo hiểm cho nó, rồi quay người chạy thẳng, không quên hét vọng lại giải thích: “Mày cứ về trước đi, tao vào trong mua ít đồ, lát nữa tao sẽ tự về bằng xe buýt.”



Cũng không biết là nó có nghe rõ hay không, tôi chạy thẳng vào trong.



Cơ mà đã vào siêu thị thì không khi nào tôi chỉ mua mỗi hộp kem. Tôi gom một mớ nào bánh nào kẹo nào nước ngọt với trái cây. Chất đầy một xe chỉ toàn đồ ăn vặt thì cười thích thú đẩy xe ra tính tiền...



Chả là... lúc ra quầy tính tiền... tôi thấy Khải.



Cậu ta cầm trên tay mấy thứ vô cùng gọn gàng chứ không một xe như tôi, đang nghiềm ngẫm trước quầy hàng thức uống.



Dù mới mấy ngày trước đã bao nhiêu đau lòng vì hắn, nhưng bây giờ trông thấy Khải trước mặt mình như thế này, trong lòng tôi lại như đang nhảy tưng tưng lên. “Oa... thật không ngờ là có duyên quá! Vô tình đến đây mà cũng gặp được nữa!! Oa! Khải đi có một mình thôi, không có Băng ở bên cạnh!!”



Bình thường, Băng luôn luôn bên cạnh Khải, mà tôi thì cứ muốn ngắm hắn, cơ mà mỗi lần liếc mắt sang hắn lại thấy hắn và Băng đang cười đùa vui vẻ với nhau, ít khi nào thấy hai người đó mỗi người một nơi như thế này, chính vì vậy, gặp được Khải ở đây, tôi nhất định thỏa ước mong của mình.



Oa... người tôi thích đẹp trai quá, dáng cao nữa, oa... đang mặc đồ thường kia, nhìn đẹp chết đi được!



Ừ thì thâm tâm thì hớn ha hớn hở như thế, nhưng thật lòng lồng ngực vẫn có chút đau, có chút nhói, có chút thấy nằng nặng.



Lo ngắm người ta đến ngớ ngẩn cả khuôn mặt, dường như Khải có cảm giác là người khác đang nhìn mình, liền ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía tôi, lúc này tôi mới giật mình quay mặt đi.