Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 39 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Những người được về thì lập tức ra về, có một số ít ở lại cùng chồng con hoặc bạn bè.



Mọi người lại xì xào bàn tán.



Còn tôi thì “...“.



Sao hắn có thể làm ra chuyện tày trời như thế này...



Tôi trợn mắt ngạc nhiên nhìn Khải. Hắn cư nhiên biết mình đang bị soi, quay về phía tôi nhếch mép một cái.



Người về bớt, chỉ còn hơn hai chục người đàn ông. Tôi bắt đầu quan sát. Khải đi về phía bảo vệ nói nhỏ với họ cái gì đó (chính là nói như này: “Tôi là bạn của thằng Bình, nhờ các anh cho người lục soát xem có người nào còn trốn trong khuôn viên tiệm, đem đến đây giúp tôi. Cảm ơn.”)



Sau đó mấy chú bảo vệ nói gì đó vào bộ đàm, mọi người chia nhau ra chạy đi đâu đó.



Có vài tên trẻ trâu choai choai cả lên, sấn tới chỗ Khải mà la hét um sùm: “Thằng kia mày nghĩ mày là ai mà dám ra lệnh cho tụi tao? Mau để tụi tao đi, không tao sẽ kiện mày ra tòa.”



“Anh hãy bình tĩnh, khi nào tìm ra được thủ phạm, chúng tôi ngay lập tức để các anh đi.”



“Vậy mau nhanh nhanh đi. Thật phí thời gian.” Tên đó gằn giọng liếc Khải một cái.



Mấy người trưởng thành cũng ra vẻ mất kiên nhẫn: “Hừ. Cứ tưởng cuối tuần đến đây thự giãn lại gặp phải chuyện xui xẻo.”



Tôi đứng bên trong nghe hết mọi chuyện, lại cảm thấy muốn khóc. Khải là người đứng ra giúp tôi, trong khi bản thân mình lại trốn trong đây, còn hắn lại là người hứng hết những lời xỉ vả giúp tôi... dù rất cảm động nhưng lại cảm thấy vô cùng tội lỗi.



Tôi chạy ra chỗ Khải. Nhìn thấy tôi, hầu như ai cũng ngạc nhiên, còn hắn lại đang bận nói chuyện với bảo vệ nên không để ý.



Tôi từ phía sau kéo vạt áo hắn. Khải giật mình quay lại nhìn. Tôi ngẩng đầu, nuốt nước bọt một cái. Tôi... làm chuyện lần đầu tiên mình làm. Tôi đưa tay lên kéo cổ áo hắn xuống, chính xác hơn là kéo người hắn cho ngang tầm với tôi.



Ây... cái này không phải vì tôi thấp quá, mà phải trách là tại sao hắn cao như vậy.



Khải vô cùng phối hợp nghiêng người xuống. Tôi tiến sát tai hắn... hình như hắn có chút giật mình, nhưng kiên nhẫn xem tôi đang làm cái gì. Mà hình như ngoài hắn ra thì tất cả những người ở đây đều đang thắc mắc tôi đang làm cái gì. Thời gian chờ đợi nhàm chán mà xuất hiện cái gì đó bất ngờ thì chắc hẳn ai cũng tò mò theo dọi.



Tôi nghe mùi dầu gội nam tính, hồi hộp quá nên lỡ thở mạnh vào tai Khải... hắn giật nảy mình một cái, tránh ra xa tôi, mặt đỏ bừng bừng, lắp ba lắp bắp: “B... Bà làm cái... c... cái...”



Tôi bặm chặt môi, lại cố kéo hắn xuống, nói một hơi vào tai Khải: “Không cần tìm hắn nữa. Chúng ta về thôi. Dù sao cũng chưa có xảy ra gì hết.”



“Không thể được.” Khải lắc đầu một cái “Mà... tìm thấy chưa?”



“Chưa, hắn không có ở đây.” Tôi hoang mang.Khải gật đầu một cái, quay sang nói với mọi người: “Được rồi, cảm ơn mọi người đã hợp tác. Mọi người có thể đi.”



Tôi trợn mắt... hắn... tin tưởng tôi đến thế?



Thấy tôi mắt to mắt nhỏ nhìn mình, Khải chỉ cười dịu dàng một cái, sau đó hắn lại siết chặt tay tôi: “Nếu không bắt kịp hắn, tui chắc chắn sẽ hận mình cả đời vì để bà rơi vào tình trạng đó.”



“...” tôi không hiểu gì hết! Không hiểu cả hàm ý trong câu đó, cũng không hiểu cái nắm tay đó, hay là cái ý đồ của Khải ở đây là gì, để họ đi hết rồi thì bắt làm sao?



Đột nhiên tôi thấy từ trong góc tối có một người đàn ông đi ra ngoài, lẻn vào trong đám đông... khuôn mặt đó... dù chỉ vô tình nhìn một lần nhưng có thể khiến tôi nhớ cả đời.



Tôi hốt hoảng hét lớn, đồng thời như vô thức quay sang Khải, chỉ tay về phía hắn.




Hắn quay sang tôi cười nhàn nhạt, có vẻ rất thoải mái.



“Đi bộ tập thể dục.”



“Vậy thôi tui tự về được mà.” Tôi nhún vai “Ông cứ về đi, cũng trễ rồi.”



“Đã nói cứ để tui đưa bà về... với...” hắn ngập ngừng nói, nhưng bàn tay vô cùng tự nhiên đặt ngón trỏ lên má tôi khẽ xoa “... để tui giúp bà... xử lý cái này.”



Tôi ngại ngùng lùi xuống một bước. Bàn tay của Khải đơ ra trong không trung, hắn buông thõng lí nhí “Xin lỗi.”



“Thật ra tui không sao đâu. Cứ xem ngày hôm nay như bài học đi. Sau này tụi không vào nhà vệ sinh nam là được rồi. Ông không cần phải tự trách móc bản thân.” Tôi cười xuề xòa an ủi hắn.



“Không biết. Không thể. Tui không thể không xem đó là lỗi của mình.”



Xe buýt đến. Khải leo lên trước. Tôi cũng không biết phải làm sao, liền lên theo.



Buýt tối rất vắng, dưới ánh đèn mờ trong xe, tôi và Khải xuống tận hàng cuối. Hắn ngồi cạnh cửa sổ, còn tôi ngồi cạnh hắn.



Thấy không khí có phần khó xử sau câu nói vừa rồi của tôi, tôi liền hắng giọng: “Nhưng mà ông cũng thông minh ghê, nghĩ ra cách tạo bằng chứng giả ha.”



“Fan Conan mà...”



“Thật hả. Tui cũng vậy nè... nhưng mà thông minh thì cứ nhận đi.”



“Không phải tui thông minh... là hắn xui xẻo thôi. Lúc hắn tấn công bà mà còn tỉnh táo và không bị ảnh hưởng bởi cồn thì chắc hắn đã đủ ý thức để nhớ lại và nhận ra... nếu bà bị tấn công từ phía sau thì làm sao có thể lấy được tóc và da của hắn.”



“...” bá đạo.



Sau đó chúng tôi vô cùng vui vẻ thảo luận về bộ truyện tranh yêu thích mà đến hôm nay mới nhận ra là có sở thích chung.



Về nhà lúc nào tôi còn không hay biết. Khải đột nhiên phì cười, kéo kéo tay tôi: “Xuống thôi. Tới rồi. Nói hăng say thật đấy.”



Tôi xấu hổ đến nóng người, lặng lẽ đi xuống xe.



Trên con đường quen thuộc từ trạm xe buýt về nhà tôi... thật lòng mà nói thì, bình thường đi thấy nó rất ngán, rất dài... hôm nay là nhờ hắn mà tự nhiên tôi thấy khu phố mình đẹp một cách lạ thường, mà mọi thứ thật lung linh và rực sáng.



Nhưng bình thường là tôi sải bước dài để đi cho nhanh, hôm nay lại đi từng bước từng bước một để đường về nhà có thể dài thêm một chút. Dù cho ban nãy có bảo hắn về nhà mình đi... nhưng ai chẳng biết đó chỉ là dối lòng.



Chỉ là đột nhiên tôi nhớ đến chuyện ban nãy, khi mà cái áo đỏ của hắn từ trong bóng tối bước ra ngoài.



Tôi... quay sang hỏi Khải:



“Sao không hỏi tui... chuyện tên đó đó... Lúc đầu không phải tui nói hắn ta không có trong đám đó sao? Sau đó lại...” ý tôi là... sau đó lại thấy hắn lẫn trong đám người đang cố gắng ra khỏi đó... người khác nghe thấy không phải quá mâu thuẫn sao?



Khải trầm ngâm một lát, chất giọng trầm trầm ngọt ngào vang lên:



“Tui tin bà... tuyệt đối. Dù cho bà có cố tình nói dối để che đậy cho hắn thì tui vẫn tin bà.”