Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 51 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


“Để tui đưa bà về nhà.” Câu nói của Khải cứ văng vẳng trong đầu tôi khiến cho hai tiết học còn lại tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác.



Ban nãy sau khi nói ra một câu không những khiến tôi sốc, còn khiến cho Lâm ngơ ngẩn ra đó, Khải một bước quay đi thẳng.



Trong khi đó Bảo Đô là người lên tiếng trước tiên: “Vậy là sao?”



Lâm trầm ngâm một lát rồi huých tay nó một cái: “Tức là mày không cần phải làm xe ôm miễn phí cho con Hạ.”



“Nhưng cái đó là tao tự nguyện.” Bảo ấp úng.



“Người ta cũng tự nguyện, mày cũng lạ, thời gian bỏ ra đi cưa gái còn không có, ở đó lo cho bạn gái người ta.”



“Mày nói bậy bạ gì đó?” tôi trừng mắt nhìn Lâm một cái, nó lè lưỡi tinh nghịch rồi nhếch mép nói luôn.



“Cho nên mày không cần phải hộ tống nó.”



Bảo Đô im lặng một lát, lại nhìn Lâm: “Nó quen thằng đó thiệt hả?”



Tôi định lên tiếng phản bác đã bị Lâm chen vào: “Ừ. Đừng nói mày có ý với con Hạ nhà tao nha, bít cửa rồi!”



“Ê mày nói lung tung gì đó.” Tôi với Bảo đồng thanh.



Sau đó, Lâm lại lén lút liếc tôi mỉm cười.



Tôi chỉ có thể lườm nó một cái. Con nhỏ lúc nào cũng làm cho tôi tức điên.



“Mày không cần phải đưa rước tao đâu.” Tôi hơi ngã người nói với Bảo.



“Ờ, không cần thì đây không ép. Tao cũng không phải có máu M, thích bị người khác sai khiến.”



Sau đó, Bảo đưa tôi về lớp học, chỉ vì chuyện lộn xộn ban nãy mà một tiết nữa lại trôi qua nhanh chóng. Tôi ngồi trong lớp mà hồn phách treo tận đâu đâu.



Lâm nó cứ khều khều để tiện trêu chọc: “Sướng nha.”



“Khải rước nha.”



Tôi sắp điên lên được, vừa ngượng vừa rối, chẳng biết giấu mặt đi đâu.



Nó cà rởn như vậy thôi, nhưng tôi biết nó đang rất vui bởi vì tôi cũng đang vui.



Vui thì vui thật, nhưng tôi lại có cảm giác sợ hãi... bởi rất đơn giản, mỗi khi niềm vui đến bất chợt, tôi lại có cảm giác nó thật mong manh và yếu đuối, dễ dàng tan vỡ bất cứ khi nào. Tôi chỉ sợ rằng sẽ có một chuyện gì đó bất ngờ xảy ra, khiến cho tất cả hào hứng của tôi quay lại làm một con dao hai lưỡi khiến cho tôi bị tổn thương.



Lâm cười cười với tôi: “Quả thật là Khải có gì với mày rồi, nếu không sẽ không tỏ ra quan tâm như vậy.”



“Mày đừng nói bậy, tao không muốn thất vọng.” Tôi trừng nó một cái. Lâm thở dài gật đầu.



Tan học nhanh chóng đến, cả lớp, kể cả Lâm đều đã về hết, chỉ còn một mình tôi ngồi trong lớp chờ Khải...



Thật ra nó cũng không phải ngoan hiền gì, chẳng qua là bị Minh mắng cho một trận, nào là: “Bà không hiểu tình huống gì hết, bà ở đây thì làm sao tụi nó có thể tự nhiên được.”



Lâm cãi bướng: “Nhưng tui muốn rình!!”



“Rình cái gì, Khải không có ngốc đâu, người ta nhìn một cái liền biết bà đang trốn.”Lâm cuối cùng cũng mếu máo trở về nhà.
Tôi lưỡng lự một chút mới gật đầu: “Được, tụi mình đi chơi.”



Hận đời vô đối!



“Vậy đi thôi, bà đi được không?”



“Ừ, được.”



Đồ thê thảm!!



Nhưng mà... không biết.



...



Khải đưa tôi đi khá xa, hơn một tiếng mới đến nơi.



Nơi chúng tôi đến là một căn nhà rất rộng lớn, bốn bức tường đều làm bằng kính, nhưng không vì vậy mà khiến cho bên trong bị nắng rọi gắt gao. Xung quanh căn nhà gần như bao phủ bởi cây cối, cùng với những đồng cỏ rộng lớn xanh rì gió lộng.



Nơi đây vô cùng trong lành và yên bình, đứng ở đây ngắm cảnh giống như có một dòng chảy ấm áp vừa đi qua tim mình vậy.



Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như tất cả mọi lo lắng và buồn bã từ hôm qua trở thành làn hơi mỏng bay đi mất.



Khải mỉm cười, sau khi gửi xe xong thì kéo tôi vào trong nhà.



Toàn bộ khu này không có lấy một bóng người, mọi thứ vô cùng yên tĩnh, đến tiếng xe cộ vốn là một thứ âm thanh rất đỗi bình thường ở thành phố cũng không tồn tại.



Tất cả chỉ có tiếng gió và tiếng côn trùng.



Tôi và Khải bước vào trong, hắn khẽ gật đầu mỉm cười với một cụ già trung niên ngồi ở cửa nhà. Cụ ấy cũng gật đầu cười đầy phúc hậu.



Tôi lập tức gập người chào hỏi. Bà ấy mỉm cười dịu dàng.



Khải với cụ bà trao đổi với nhau bằng ánh mắt một lát rồi hắn lại kéo tôi vào trong.



Bên trong vô cùng rộng rãi, với những giá sách cao gần như đụng trần nhà, mặc dù trần nhà đã cao gấp mấy lần những căn nhà bình thường khác. Tòa nhà chỉ có một tầng, nhưng nó lại rất cao, khiến không khí bên trong như giãn rộng ra vô cùng tự do.



Tôi mải ngẩng đầu nhìn ngắm mà hắn dừng lại khi nào không hay, đầu tôi đập cái bốp vào lưng hắn.



Ặc, trong phim nào là cảnh tượng lãng mạn gì đó, tự mình trải nghiệm thử mới thấy nó như trời giáng, cái đầu muốn bẻ ngược ra phía sau luôn.



Khải quay người nhìn tôi một cái, dạng như muốn hỏi vừa rồi bà làm gì?



“Đây là nơi tui rất thích, yên tĩnh và ấm áp, bà tìm sách đọc đi... bình thường mỗi khi muốn giết thời gian tui đều chạy đến đây.”



Hắn giải thích sơ qua tại sao lại đưa tôi đến đây.



Tôi gật đầu hơi giằn tay ra khỏi cái nắm của hắn xoay người ngoan ngoãn tìm sách đọc: “Ừm.”



Cổ tay tôi ban nãy vẫn còn hơi ấm bây giờ mất đi đột nhiên thật lạc lõng, dù tôi chính là cái người đã đẩy Khải ra khỏi mình. Tôi tự cười mình một cách nhạt nhẽo rồi nhìn trên các giá sách, chọn một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, chui vào một góc ấm áp đọc. Cái chân cà thọt cà nhắc của tôi thật sự rất phiền phức.



Góc nhỏ của tôi chính là một cái bệ nhỏ bên cạnh cửa kính nhìn ra bên ngoài, cây xanh gió thoảng nắng nhàn nhạt vô cùng tươi đẹp. Kế bên có một cái bàn nhỏ, trên đó có một tách trà thơm lừng tôi vừa đặt lên.