Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 58 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


“Không tồi.”



Phong cách khen người của hắn làm tôi thấy vô cùng ba chấm. Không phản đối, cũng không nhắc lại, tôi tự mình bơ đi câu nhận xét đó của Khải.



“Ăn đi để nguội.” Tôi nói theo thói quen.



Khải kín đáo nhếch mép: “Lấy ra chén giùm tui.”



Tôi liếc hắn một cái rồi im lặng đứng dậy, cho mì và một ít nước ra chén giúp hắn... tự nhiên cảm thấy giống như mình đang phục vụ cho Khải vậy.



Hắn cười vô cùng vui vẻ, nhận lấy cái chén từ tay tôi, ăn một cách ngon lành, chèn thêm một câu nhận xét: “Từ trước đến nay, tui chưa bao giờ ăn mì có bỏ thêm trứng. Béo hơn bình thường, cũng không đến nỗi tệ.”



Hắn bắt đầu giở giọng kiêu căng như hồi mới gặp... tôi không quan tâm đến cái thái độ đó của Khải, đứng dậy lấy cái tròng đỏ cho vào chén cho hắn: “Thử đi.”



Hắn gật đầu, định cho nó vào miệng, nhưng lại nhếch mép nhìn tôi: “Chu đáo quá nhỉ? Sau này sang chăm sóc cho tui luôn đi.”



Câu này sao cứ giống như câu của mấy thằng con trai đang cưa cẩm con gái nhà lành người ta...?



“Ờ, ăn đi rồi tính.” Tôi chép miệng cho qua chuyện, dù gì tôi cũng chẳng quan tâm mấy đến biểu lộ của hắn.



Ăn xong, hắn giành lấy việc dọn dẹp, trước đó còn chu đáo đưa tôi lên phòng ngủ, một lần nữa chỉ tôi nào nhà tắm nào quần áo để thay,... “Tối nay bà cứ ngủ ở phòng này, tui ngủ dưới phòng khách cũng được.”



Ầy, nỡ lòng nào tôi để hắn ngủ một mình dưới đó?!



Tôi tắm lại lần nữa, mặc cái áo thun của hắn dài tới nửa đùi... tự nhiên cả người nóng ran.



Tôi he hé mở cửa phòng, đưa mắt về phía nhà dưới, thấy đèn vẫn còn sáng.



Đừng nói với tôi hắn còn đang dọn dẹp?



Tôi liền chạy xuống tầng, phóng thẳng vào nhà bếp. Khải quả thật đang lau chén cho ráo nước, khuôn mặt chăm chú yên tĩnh đó khiến người ta rất mất máu.



Thấy mình đứng đó cả nửa ngày mà hắn vẫn không thèm quan tâm đến, tôi liền tằng hắng một tiếng.



Khải quay đầu nhìn thấy tôi, lập tức dời tầm nhìn cuối xuống cái chén trên tay: “Chưa ngủ hả?”



“Chưa.”



“Không mệt hả? Đi chơi từ chiều đến giờ.”



“Ừ thì, tui tò mò phần kết của bộ phim.”



“...”



Cái đó... thật ra chỉ là tôi bịa ra lí do như vậy để không phải chui vào căn phòng kia ngủ một mình. Hiếm lắm mới có dịp ở cạnh hắn như thế này, tôi không thể nào không tận dụng.



Hắn phì cười, cũng là lúc cái chén trên tay hắn được để một cách gọn gàng vào tủ. Khải quay lại cười tôi: “Không ngờ bà con nít thế. Đi xem.”



Hắn kéo tôi lên phòng khách, rồi ngồi lên sô pha... sau đó lại ngẫm nghĩ gì đó, quẳng cho tôi cái điều khiển ti vi rồi quay lưng đi đâu đó.Tôi thả người lên ghế, cái tướng lười nhác nửa nằm nửa ngồi, mở ti vi, chuyển kênh chuyển kênh liên tục vì giờ này chẳng có cái gì xem, tay tôi ngừng bấm.



HBO đang chiếu phim kinh dị gì đó, màn hình đen ngòm, thỉnh thoảng có tiếng nước chảy róc rách.



Tôi nín thở chờ đợi tình tiết tiếp theo, đột nhiên từ trên trời phủ xuống người tôi một lớp màn màu đen. Làm tôi giật mình hét toáng lên, còn đạp chân quơ tay như con dở.




“Thì mày phải hỏi đi. Mà tên này cũng lạ... không khai gì với mày chuyện đó hả?”



Tôi lắc đầu: “Mắc mớ gì hắn phải khai báo cho tao khoảng thời gian trước khi tụi tao tỏ tình với nhau?”



Nó không nói gì, mà lẳng lặng kéo tôi về lớp. Nhìn cái mặt của nó, tôi còn đang lo sợ nó sẽ bày trò làm mọi chuyện cho ra lẽ.



Cả ngày hôm đó, lớp tôi như chạy loạn, không có một đứa nào học hành bình thường, không chơi bài thì chơi lô tô, không lô tô cũng mở nhạc quẫy. Học hành mà nói chẳng là gì.



Chỉ có tôi là con người lặng lẽ nhất trong đống hỗn tạp này, bởi cơ bản là tôi đang ngồi nhắn tin với Khải.



Bên lớp bà cũng vậy hả?



Ừ. Có đứa nào thèm học hành gì đâu :))



Vậy, lớp tui kéo qua lớp bà chơi nha?



Chờ chút.



Tôi lớn tiếng: “Ê tụi mày.”



“Hở?” cả lớp đang nháo nhào lập tức nhìn về phía tôi.



“11A1 kéo qua đây chơi nhá.”



“Càng tốt! Haha, được đó được đó.” Jen lập tức sáp lại tôi hớn ha hớn hở “Ai đưa ý kiến thông minh dữ dội.”



Tôi nhếch mép nhắn tin cho Khải: Qua đây đi.



Chưa đầy năm phút sau, ngoài cửa xuất hiện mấy bóng dáng lén lén lút lút bước đi với tư thế khom người vô cùng hài hước.



Một lát sau khi hai lớp đã nhập lại thành một, Khải chui xuống góc cuối lớp ngồi với tôi.



Ban nãy nhìn quanh, tôi không thấy Băng ở đâu hết. Thấy hắn ngồi xuống cạnh mình, tôi liền xem hắn như là nguồn tin của mình mà moi móc: “Băng đâu rồi? Không đi học sao?”



“Bả nghỉ học mấy ngày rồi.” Mặt Khải có vẻ khó xử khi nói về Băng, nhưng tôi lại không thể giấu được tò mò tiếp tục hỏi.



Tôi trợn mắt: “Tại sao vậy?”



“Ờ thì, tui cũng không biết, dạo này không liên lạc với Băng, mà sao bà hỏi vậy? Băng nợ tiền bà hả?” đến đoạn cuối, hắn nhếch mép khiêu khích.



Biết hắn đang đánh trống lảng, nên tôi tạm thời bỏ qua vấn đề này, lập tức chuyển đề tài, dù sao đi nữa, khi nào hắn muốn kể với tôi về chuyện của hắn và Băng, tôi sẽ lắng nghe, bây giờ cứ tạm thời giấu đi tò mò của mình vậy:



“Làm cái trò gì mà phải đi với tư thế như vậy?”



Hắn cười cười: “Ban nãy gặp giám thị, bả nhìn tụi này, tụi này nhìn bả, sau đó cả đám bỏ chạy tán loạn.”



“Rồi sao nữa không có ai bị bắt?”



“Tất nhiên, bà nghĩ lớp tui là lớp như thế nào, kinh nghiệm chiến trường không thiếu.”



“...”