Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 59 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


Không gian xung quanh như đặc quánh lại vài phần, ánh sáng le lói từ bên ngoài hắt vào càng khiến bóng tối trở nên dày đặc, cả người đột nhiên cảm thấy lạnh toát, cánh cửa gỗ cứng ngắc cũ kĩ từ từ bật mở một cách khó khăn. Tia sáng lẻ loi truyền tới một cảm giác kì quặc.



Từ bên ngoài, một bàn tay đen ngòm thình lình đẩy mạnh cánh cửa, phía sau đó xuất hiện một người phụ nữ đôi mắt đỏ ngòm với cái lưỡi thè dài bị khuyết mất vài chỗ, cùng với âm thanh kinh tởm vang lớn trong phòng học đóng kín.



Cả bọn giật mình hét lớn một phen... phim này, dù tôi đã xem rồi, nhưng vẫn không khỏi giật mình.



Khải ngồi bên cạnh tôi, nhếch mép.



Kế bên tôi nữa, là Kha, cũng cười cười khi thấy hai vai tôi giật lên.



Cửa lớp tôi tự nhiên kêu cọt kẹt, thu hút sự chú ý của cả đám, tình huống này có phải hơi bị giống tình huống vừa rồi trong phim?



Chẳng qua là để tiện việc xem phim qua cái máy chiếu với cái màn chiếu ở trên bục giảng, tụi nó đã đóng hết cửa, tắt hết đèn để chặn ánh sáng từ bên ngoài, và sẵn tiện loại bỏ luôn tạp âm.



Còn thầy Anh, là người mở máy tính, copy phim vào đó cùng chúng tôi xem.



Cả lớp hoàn toàn ngập chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt phát ra từ máy chiếu. Hiện tại... cánh cửa không ai động vào lại đột nhiên bật mở kia quả thật khiến cho người ta chết khiếp.



Hơn nữa, phim còn đang liên tục phát ra những âm thanh khiến người ta cảm thấy hồi hộp.



Cảnh cửa đột ngột mở ra, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, như thể ánh sáng mặt trời gay gắt đột nhiên chiếu thẳng vào động dơi, khiến cho cả bầy nháo nhào cả lên.



“A!!!!!!!!!!”



“Aaaa!!!”



“AAA!!”



Tập hợp những tiếng hét thất thanh, hét kiểu nào cũng có.



“Im lặng!!!” tiếng của cô tổng giám thị vang lên, như giáng thêm một đòn vào tinh thần đang bị bóp méo của chúng tôi “Các em đang làm gì đấy?”



Tất cả thành viên bên 11A1 không nói không rằng không hẹn trước đồng loạt lặn xuống dưới gầm bàn.



Hình như cô không để ý, chỉ lo chăm chăm nhìn cái mặt của con ma vừa hiện ra trên màn hình.



Anh Anh liền đứng dậy cười xòa: “Tiết này là tiết tìm hiểu về điện ảnh, để tụi nhỏ xem phim là quá hợp lí rồi mà cô.”



Sau khi bị bà cô liếc một cái, Anh liền sải bước dài ra cửa lớp, kéo bà cô ra khỏi đó, rồi thuận tay đóng cửa lại.



Cả hai lớp chúng tôi cả thảy hoàn toàn không nhúc nhích, mắt chăm chú nhìn về phía cửa lớp, không một đứa nào nhúc nhích rục rịch.



Sau một hồi, Anh mới bước vào với nụ cười toe toét trên môi, vui vẻ nhấn nút play... một người phụ nữ tóc ngắn với cái trán đầy những đôi mắt xuất hiện....



Đang làm gì đấy?



Mới ăn cơm xong, nên đang chán đây. Tôi đáp lại tin nhắn của Khải.



Vừa mới nhấn nút gửi thì chuông cửa nhà tôi vang lên.



Tôi bỏ điện thoại xuống bàn rồi chạy ra mở cửa.



Anh Nhây đứng bên ngoài bĩu môi khóc lóc, khuôn mặt vô cùng đáng thương:



“Ê mày, cho tao ở nhờ đêm nay đi, ông Anh ổng săn tao.”



“Tại sao ổng lại săn mày?”



Nó không thèm trả lời mà đẩy tôi qua một bên, đi thẳng vào trong nhà, trong khi tôi còn ngơ ngơ ngác ngác nhìn theo nó. Mất thêm một lúc, tôi mới đóng cửa lại để chạy vào trong theo nó.
Hắn mất một lúc lâu để type, nhưng tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ: Chụp hình tui xem.



Tôi trợn mắt Như vậy rất bất lịch sự.



Chỉ chụp lén cho tui xem thôi mà.



Tôi bất đắc dĩ phải mở vào cam của mess.



Tôi len lén giơ điện thoại lên chụp hình, nhưng khi hai ổng vừa vặn trong tầm thì tôi tá hỏa khi thầy Hùng hướng thẳng ánh mắt về phía tôi.



Tôi giật mình hạ điện thoại xuống theo phản xạ... sau đó thầy Hùng đang đứng trên bục giảng đột nhiên kéo thầy Tấn hướng về phía tôi mà bước.



Trong lòng tôi khóc lên khóc xuống: Thôi chết chắc rồi, mình bảo đảm không bảo toàn tính mạng. Mới ngày đầu gặp mặt đã khiến cho người ta có ấn tượng không tốt như thế này, sau này làm sao cứu vãn nổi...



Cứ ngỡ hai thầy sẽ sạc cho tôi một trận, không ngờ thầy Tấn choàng tay ngang vai tôi kéo tôi sát ổng, còn thầy Hùng cầm cái điện thoại của tôi giơ cao, nhắm đúng vị trí thấy được mặt của cả ba chúng tôi đang vô cùng thân thiết.



Giọng của thầy Hùng trầm trầm lần đầu tiên cất tiếng từ nãy đến giờ: “Cười nào.”



Tôi chỉ kịp ngơ ngác cười mỉm một cái, thầy đã chụp lại rồi tiện tay bấm nút gửi đi, sau đó đưa lại điện thoại cho tôi với một nụ cười dịu dàng: “Được rồi chứ?”



Tôi thật sự không dám nhận lấy cái nụ cười này...!!



Tôi cũng cười lại, nhưng mà là nụ cười méo xẹo.



Cả lớp tôi ồ lên đầy ngạc nhiên.



Sau khi hai thầy đã quay trở lại bục giảng để tiếp tục làm con mồi cho tụi con gái lớp tôi thì con Lâm quay sang mặt nặng mày nhẹ với tôi: “Ê con kia, mày làm như vậy là không có được đâu nghe chưa, đang quen với Khải còn mê trai trắng trợn như vậy...”



Tôi quẳng cái điện thoại qua cho nó. Minh cũng đọc cho vui... sau khi xem xong tấm hình hai thầy mới gửi... Khải seen và vẫn chưa rep.



Minh bật cười: “Không nhìn ra tên này cũng như vậy.”



Tôi và Lâm cùng nhíu mày: “Như vậy là như thế nào cơ?”



Minh cười đầy ẩn ý, cúi xuống tiếp tục nghiên cứu cuốn sách viết bằng tiếng Anh trên tay: “Bí mật của tụi con trai, mà bà sẽ biết sớm thôi.”



Tôi khó hiểu chờ hắn rep.



Sao ba người thân thiết như vậy? Làm thân nhau nhanh quá ha...



Tôi phì cười, chẳng hiểu sao lại thấy cái giọng này của hắn nó hơi bị dễ thương, có phần giống như đang ghen??



Tôi liền nhắn lại: Bị thầy bắt gặp đang chụp lén, nên ổng lấy máy tui chụp luôn.



Bà nói lại coi, hai thầy đó đẹp trai hả? lại hơi bị dễ thương rồi... càng làm tôi muốn trêu Khải.



Ừm, dễ thương vậy mà :xxxxxx



Rất lâu... rep rất lâu, như là đã xóa và type liên tục.



Với tui thì ai đẹp trai hơn?



A! Dễ thương!! Ghen rõ ràng luôn kìa!!



Tôi nhớ tới lời Minh nói ban nãy, không nhìn ra tên này cũng như vậy. Từ cũng... tức là Minh cũng hay ghen... mà ghen kiểu này chắc là đáng yêu chết người!!



Tôi thấy trong lòng vô cùng ấm áp, bao nhiêu lo lắng về chuyện quan hệ giữa hai chúng tôi một phát bay mất, cảm giác này rất an tâm và bình yên, nhưng tôi không nghĩ đến... một mối quan hệ giữa người và người, nó không đơn giản như tôi nghĩ.