Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 61 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


                  



Tối hôm đó...



Băng gọi Khải ra sân sau nhà, nói là có chuyện quan trọng cần nói.



Khải lúc đó cũng định là sẽ thẳng thắn cự tuyệt tình cảm của Băng dành cho mình để có thể một cách quang minh chính trực đến với Hạ, nên không suy nghĩ gì nhiều cũng đồng ý... chẳng qua hắn không nghĩ đến Băng có thể làm những việc khiến cho hắn sau này cứ nghĩ đến lại vô cùng hối hận.



Băng thở dài, mỉm cười với Khải: “Hôm nay là sinh nhật tui,... có thể tặng cho tui một món quà không?”



“Quà...? Tui đã tặng cho bà một món quà thật lớn...”



“Không phải. Đừng nói với tui, ông không biết tui thích nhất là cái gì.” Băng cười buồn, khuôn mặt thanh tú vài phần buồn bã.



“...” Khải im lặng không thể nói lời nào trước khuôn mặt đầy tổn thương của cô.



Dù cho không thích Băng, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn ghét cô. Băng vẫn là cô em gái bé bỏng cạnh nhà của hắn mãi mãi, dù cho trong mắt cô, hắn có thay đổi thành ra như thế nào đi nữa.



“Tui biết ông đang thích Hạ, và muốn công khai theo đuổi bả.”



Tim Khải thót lại một chút, Băng làm Khải vô cùng lo lắng. Không phải lo lắng tình cảm của mình đã bị phát hiện, mà là lo lắng cho tâm trạng của Băng bây giờ. Nhìn cô nàng cười buồn chỉ khiến hắn cảm thấy mình thật tồi tệ.



Lúc đầu nếu hắn một câu dứt khoát, hướng thẳng về Hạ mà không dối lòng mình thì đã không để cho Băng nuôi thêm hi vọng. Cũng chỉ vì bản thân hắn lúc đó suy nghĩ không thấu đáo, kết quả bây giờ ai cũng tổn thương chỉ vì hắn.



“Tui sẽ không nuôi thêm tình cảm của mình cho ông nữa, chỉ cần ông tặng cho tui một thứ...”



Hắn nhìn thẳng vào mắt Băng, lặng lẽ trả lời, dù hắn biết, có lẽ hắn sẽ hối hận vì một lần nữa nói mà không suy nghĩ: “Được, bà muốn gì cũng được.”



Điều tiếp theo Băng làm, là thứ duy nhất hắn không nghĩ đến.



Một cô gái bé nhỏ lúc nào cũng yếu đuối, lúc nào cũng nép sát cạnh hắn, từ khi nào lại trở nên mạnh dạn như vậy. Điều duy nhất mà hắn có thể làm chính là đứng yên để Băng làm gì thì làm, nhưng trong phút chốc đó, hình tượng của cô đã hoàn toàn sụp đổ bên trong hắn.



Hắn không thể xem Băng như một cô em gái bé nhỏ được nữa.



Sau này, hắn tuyệt đối không thể cùng với Băng trở lại thân thiết như xưa.



Trong phút chốc đó, toàn thân hắn như bị giằng xé, bởi tình cảm mà hắn dành cho Băng, như môt người bạn thân từ nhỏ đáng thương, và tình cảm hắn dành cho Hạ, như một người con gái... chính xác hơn là người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.



Hôn Băng, khiến cho hắn cảm thấy vừa có lỗi với Hạ, vừa có lỗi với Băng... điều đó đã dằn vặt hắn bao nhiêu ngày đêm kể từ cái ngày đó.



Hắn lại càng không ngờ đến, Hạ đã trông thấy cảnh tượng đó, và một lần nữa, thêm một người phải đau khổ vì hắn....



“Hôm đó chẳng qua chỉ là một phút nhất thời... chỉ là tai nạn thôi, người tui thích là bà.”



Hắn chỉ giải thích đơn giản như vậy, trong một câu thôi.



Hắn không nói tai nạn đó là như thế nào... tai nạn thế nào mà hai người họ có thể hôn nhau chứ...



Tôi im lặng không nói.



Không phải lỗi của hắn...



Không phải hắn không thích tôi...



Hạnh phúc chứ...



Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó nghẹn ở cổ... hình như tính ích kỉ của tôi đang quá quắt lên rồi.



Dù gì thì lẫn trong sự mất mát đó vẫn hơn một nữa là hạnh phúc.



Dù cho hắn có nói gì đi nữa, tôi vẫn sẽ tin hắn tuyệt đối, dù gì thì đây cũng là một sự thật tôi muốn nghe.
Tôi nhếch môi khinh bỉ, rồi quay sang mỉm cười với chị Quỳnh: “Chị cần gì nữa không? Em giúp cho.”



“Em... về nhà của anh chị gom giúp anh chị ít đồ dùng đem vào đây nhé.” Chị ấy cười tươi rói, nhờ vả với giọng điệu như thế này thì ai mà từ chối cho nổi.



Tôi gật đầu: “Vậy em đi đây.”



Tôi quay sang Khải, cười thật tươi: “Bye bye, ở chơi vui vẻ.”



Trong phút chốc, tôi thấy mặt hắn đen thêm vài phần.



Thú vị...



Tôi cười tươi:



“Haha! Tui chỉ đùa thôi. Tụi mình về.”



...



Đứng trước nhà anh Uy... tôi hừ giọng nhìn Khải mở cửa nhà bước vào, hậm hức nguyền rủa ảnh tại sao dám giao chìa khóa nhà cho một tên lạ hoắc lạ huơ như hắn, còn tôi đứng một đống kế bên lại không nhờ vả gì.



Chết tiệt!



...



Khải nhìn khuôn mặt phụng phịu của Hạ chỉ thấy buồn cười.



Cô gái này lúc thì như mấy cụ già cái gì cũng biết, lúc lại như mấy đứa con nít hỡ ra là dỗi... mà toàn dỗi vì mấy chuyện đâu đâu.



Hắn vô cùng thích biểu hiện này của Hạ, liền đưa tay ra vẹo má nó, bị nó lườm cho một cái chứ không có đẩy ra...



Í... biểu cảm lạ... mặt đỏ đỏ, còn phồng má ra... hắn thề hắn sẽ không để bất cứ một thằng nào trông thấy khuôn mặt này của Hạ ngoài bản thân.



Khải thích thú vòng tay qua ôm vai Hạ kéo vào trong nhà sau khi cánh cửa bật mở.



Ha... cái cảm giác này rất tuyệt vời...



(đọc giả làm ơn đừng nhìn Khải với ánh mắt khinh bỉ, đa tạ =]])



...



Kha lại tình cờ trông thấy cảnh tượng gì đây, ruột gan cậu như cùng lúc co thắt, hơi thở ra cũng trở nên thật khó khăn.



Ừ thì đó là nhà của anh Uy và chị Quỳnh, nhưng tại sao thằng bạn thân của cậu lại có chìa khóa... hai người họ... một nam một nữ làm gì trong phòng khi chỉ có hai người và bên ngoài trời đã tối.



Kha hiểu Khải, có lẽ hắn không làm gì, nhưng đâu có gì chắc chắn. Đến nghiên cứu y học cũng chỉ có 99% chắc chắn, vẫn còn 1% rủi ro.



Nhưng khoan... cậu đang làm gì chứ... rõ ràng chuyện của Hạ đã không còn liên quan gì đến cậu nữa.



Là Kha đã tự chọn cho mình con đường đau khổ này mà bước tiếp... chẳng qua cậu thà rằng chính mình là người phải chịu đau khổ, còn hơn là để Hạ phải có những cảm xúc như của cậu lúc này.



Liệu rằng cậu có thể vượt qua được hay không? Đến khi nào tình cảm của cậu dành cho Hạ mới hoàn toàn chấm dứt.



Đau khổ quá rồi...



Tại sao càng cố không thích nó, chỉ khiến cậu thêm đau khổ. Càng cố gắng không nhớ đến nó, hình ảnh của nó lại xoay vòng như xoáy nước lớn nhấn chìm tất cả.



Phải chi cậu có một nút delete... xóa hết những kí ức cùng kỉ niệm vui vẻ với Hạ.



Rốt cuộc, cậu còn phải chịu đựng nỗi đau này đến khi nào nữa.