Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 62 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


                  



“Anh Uy!!!” Lâm từ bên ngoài đá tung cửa phòng chạy vào.



Tôi đang thay chị Quỳnh sắp xếp quần áo trong khi chị ấy đi tắm thì giật cả mình.



Khải liếc mắt về phía cánh cửa.



Lâm cũng ngạc nhiên không kém liếc mắt về phía Khải.



Một khoảng lặng...



Anh Uy là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ cái bầu không khí kì quái đó: “E hèm.”



Ý là... mấy đứa đừng có bỏ anh qua một bên rồi ở đó diễn sâu như vậy đi... deep quá làm căn phòng này chịu không nổi.



“Anh làm sao lại chạy vào đây nằm vậy?” Lâm tạm thời không tra cứu tôi vì sao Khải lại ở trong phòng này, nhưng cái mặt nó quay sang hỏi thăm Uy rõ ràng là miễn cưỡng. Hình như nó còn tò mò về Khải hơn là tại sao anh nó lại vào đây.



“Thằng nào đó tông phải anh của em.” Giọng chị Quỳnh oang oang cả lên, dù hình bóng chị ấy còn chẳng thấy đâu.



“Anh của em chói lòa như vậy mà vẫn bị người ta không trông thấy tông trúng sao?” nó mỉa mai xỉa xói anh Uy.



Không đợi ai trả lời mà nó nói luôn: “À... phải rồi, lóa quá làm người ta không thấy đường để đi mà.”



Anh Uy dùng chân còn lại cố gắng đá nó... chỉ hận không thể nhảy luôn xuống giường đè nó ra đánh cho bỏ tức.



“Con này hôm nay tới đây để chọc điên người ta đó hả?” tôi lên tiếng bênh vực cho anh.



Minh bình tĩnh đi đến ngồi cạnh Khải, thản nhiên nhìn bốn người chúng tôi um sùm hết cả một căn phòng.



Náo nhiệt một hồi, ngước nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ khuya, tôi mới kéo cả bọn về nhà, trả lại yên tĩnh cho cặp vợ chồng son kia thích thể hiện tình cảm như thế nào thì làm.



Vừa bước ra khỏi phòng, Lâm đã lập tức thay tôi tạm biệt Khải và Minh: “Bye bye, hai người về cẩn thận, tụi này đi trước.”



Tôi còn chưa kịp mở miệng nói một câu với Khải, dù gì cũng là hắn ta giúp tôi cả ngày hôm nay, bận bận rộn rộn như thế này, bây giờ đã bị nó kéo một phát chạy xa tám dặm.



Tôi chỉ kịp nhắn tin cho Khải: Xin lỗi vì con Lâm nó tùy tiện quá. Cảm ơn ông ngày hôm nay giúp tui nhiều như vậy... thiệt tình thì... trong vòng tay ông cảm thấy rất ấm áp. Cảm ơn nhiều. Ngủ ngon.



Sau đó, cả đêm tôi mất ngủ vì bị Lâm quay mòng mòng hỏi chuyện của tôi và Khải. Đến khi nó thấy tôi gần như phát điên đến nơi mới cười tủm ta tủm tỉm cho tôi ngủ yên. Sau này... tuyệt đối không cho nó qua nhà ngủ nữa!!



Sau đó, anh Uy mất đến gần một tháng trời nằm trong bệnh viện dưỡng thương, chị Quỳnh thì khỏi nói, chỉ cần chúng tôi vào viện thăm anh đều sẽ thấy chị ấy đứng cạnh bên tận tình chăm sóc. Chăm kĩ đến mức, có khi sau lần này, ảnh tăng thêm vài ki không chừng.



Một tháng sau đó, cũng là khoảng thời gian mà ai ai cũng... Yay... sắp nghỉ tết rồi, tết đến rồi. nên hầu như vào trường, tôi đi đâu cũng nghe thấy tiếng rao lô tô với xì dách, không cũng bài cào với tiến lên,... còn có một số thành phần cá biệt thậm chí còn đem cả ô ăn quan lên lớp chơi, tụ một đám lại, một bên cờ tướng, một bên cờ vua.Đến giám thị nổi tiếng hà khắc trong trường còn thản nhiên nhuộm một quả đầu cam lè đi lòng vòng trong trường khoe thành quả.



Ngẫm đi cũng phải nghĩ lại... ngày mai hình như là tròn một tháng kể từ khi trong thâm tâm tôi xác định chúng tôi chính thức hẹn hò.



Cái này gọi là... kỉ niệm một tháng quen nhau??



Giờ mới để ý, hôm qua tự nhiên Khải gọi cho tôi, bình thường chỉ có nhắn tin, không thì hắn sẽ chạy sang lớp tôi kéo tôi đi đây đó trong trường tán dóc, gọi điện là một hành động vô cùng kì dị.



“A lô, Khải hả?”



“Ừ, ngày mốt tan học bà có bận gì không?”



Tôi nằm dài trên ghế sô pha liếc nhìn lại tấm lịch treo tường: “Không, có gì hả?”



“Được rồi.”


Tôi thở dốc mở cửa, nhìn thấy Khải ở bên ngoài thì hoàn toàn sửng sốt.



Hắn thấy tôi càng sửng sốt hơn nữa, khuôn mặt đen lại đỏ, không đỏ cũng thành đen.



Khải có vẻ gấp, khuôn mặt lo lắng hiện hữu với mồ hôi chạy dọc thái dương... giống như hắn rất vội đến đây.



Khải nhíu mày.



Ánh mắt hắn... không biết là vô tình hay cố ý mà lướt một lượt từ trên xuống dưới người tôi.



Tôi bất giác lùi lại nuốt nước bọt...



...



Để hắn chờ dưới nhà, tôi lên tầng một lần nữa tắm lại rồi lau khô người mới thay bộ quần áo khác xuống nhà với Khải.



Vừa thấy tôi từ trên tầng len lén bò xuống, hắn lập tức liếc mắt:



“Bộ dạng ban nãy là sao?”



“Tui đang tắm dở.” Tôi cười trừ giải thích.



CHẳng hiểu sao, bao nhiêu cô đơn với buồn bực từ hồi trưa đến giờ chỉ cần nhìn thấy mặt hắn lập tức biến mất hết.



Tâm trạng tôi vui vẻ hẳn lên.



“Tại ông bấm chuông... điên cuồng, tui tưởng có việc gấp nên...”



“Sau này mặc kệ có ai bấm chuông điên cuồng, cũng không được... ăn mặc cái kiểu đó ra mở cửa nghe chưa?” hắn một lần nữa liếc tôi từ trên xuống dưới rồi thở dài dặn dò.



Tôi cười gian: “Lo lắng đó hả?”



“Tại sao lại không được lo?” hắn hừ giọng... ơ...



Cứ tưởng hắn sẽ đỏ mặt rồi chối, sao lại nhận luôn thế này, làm người đỏ mặt ngược lại là tôi...



Thấy mặt tôi hơi đỏ lên, hình như hắn cũng hơi ngại nên cả hai cùng im lặng.



Đang ngượng ngượng ngùng ngùng thì hắn đột nhiên nói:



“Tui còn sợ bà sẽ buồn... vẫn còn bình tĩnh chán.”



“Vậy là sợ tui buồn nên mới đến hả?”



Tôi mặt cười tươi rói, mắt sáng rực... để xem hắn còn có thể tỉnh bơ nữa không?



Khải đang nhìn tách trà trên bàn thì đột nhiên nhìn sang tôi, hắn nghiêng người gần sát, nhếch mép: “Bà nghĩ sao?”



Báo động báo động...



Tui sắp thăng rồi...



Tui sắp...



Tôi cười méo xẹo, lách người qua một bên thì Khải nhanh chóng dùng cánh tay chặn lại...



Kì này không ổn thật luôn...