Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 64 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


Một buổi sáng trong lành với nắng mai lấp lánh qua tán cây. Valentine năm nay tình cờ rơi vào chủ nhật, khiến không khí càng sôi nổi hơn bao giờ hết. Hơn nữa, kể từ ngày hôm nay xem như chỉ còn ngày mai là chúng tôi bắt đầu nghỉ tết... dễ hiểu hơn thì ngày mai là ngày cuối cùng đi học đi, bảo đảm một trăm phần trăm trường tôi sẽ loạn như chưa từng được loạn.



Chẳng qua tôi cứ nghĩ trường mà mình đang theo học là một ngôi trường đầy những thanh niên gương mẫu ưu tú, không ngờ ngày cuối năm của năm ngoái, mọi người khiến tôi ngạc nhiên đến mức đơ ra cả ngày cũng không thể hòa nhập. Năm nay nhất định phải cùng con Jen cầm đầu đi quẫy.



Người người tấp nập (xem qua ti vi), cái gì cũng tấp nập (qua ti vi luôn).



Cơ bản là tôi đang nằm nhà, cố dụ cho con Lâm nó ở nhà luôn.



Rủ nó qua được nhà tôi hôm nay là một đại cực hình... bởi từ khi giận Minh, hình như nó thấy xung quanh đâu đâu cũng tăm tối, đến con bạn nối khố là tôi cũng chẳng có mấy phần tin tưởng.



Nhìn nó nằm phè trên giường xem ti vi vào ngay cái hôm sinh nhật nó cũng chính là valentine, trong khi nó có một người bạn trai vì nó hết mực... tôi chỉ muốn chèn gối cho nó chết.



Từ sáng đến giờ, Khải liên tục nhắn tin làm nũng í ới.



Biết trước tính cách hắn lúc thì trẻ con lúc thì bá đạo không ai đỡ nổi, tôi đã cố tình thông báo trước với hắn mấy ngày hôm trước, bảo hắn theo luôn kế hoạch của tôi, vậy mà hắn cứ không chịu, nằng nặc đòi đi riêng... hắn còn đưa ra bằng chứng lí luận gì đó là lần trước ani một tháng vì có một số vấn đề nên không được trọn vẹn, valentine nhất định phải bù đắp cho tôi.



Tôi nghiến răng: Này, rốt cuộc có chịu làm theo hay không?



Hắn tốn một thời gian dài để type, sau đó chỉ đưa một icon khóc, rồi cam chịu Được rồi được rồi, nghe theo là được chứ gì.



Tôi nhếch mép, phải công nhận một điều, đi bắt nạt người khác cảm giác vô cùng sung sướng.



Tôi ngồi nhìn Lâm một hồi, nó hình như cảm thấy nhột khi có người cứ nhìn mình, liền quay sang nhíu mày: “Mày làm cái gì mà ngắm tao dữ vậy?”



Tôi chép miệng: “Đâu có gì.”



“Mày biết hôm nay ngày gì không?” nó tự nhiên hỏi một câu trớt quớt, với khuôn mặt hớn ha hớn hở.



Tôi biết... nó đang đòi quà... thông lệ mỗi năm của chúng tôi.



Tôi tất nhiên cũng hớn ha hớn hở: “Valentine chứ ngày gì.”



Nó bĩu môi, biết là tôi đang trêu nó, liền trêu ngược lại: “Khải của mày đâu?”



“Khải của tao con khỉ...” mày không biết là nhờ mày mà hôm nay tao không được đi chơi với hắn hay không...??



“Không của mày thì của ai?”



“Hôm nay mày không đi chơi với Minh hả?”



Cảm thấy khi mình cố gắng tránh né chủ đề này, giống như tôi đã nhận ra được hai người họ đang tránh mặt nhau. Thì thà giả vờ hỏi còn hơn... chẳng qua là câu trả lời của nó khiến tôi vô cùng ngạc nhiên:“Đang giận nhau thì đi đâu?”



Đây được xem là lần đầu tiên nó chịu giải bày tâm sự với tôi đi.



“Giận nhau... chuyện gì?” đã lỡ hỏi phải hỏi cho trót. Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác như là mình đang lừa dối nó??



“Giận nhau gì hả...” nó lẩm bẩm “Thật ra lúc đầu là tao giận ổng, nhưng sau đó nghĩ lại, thật ra ổng đâu có sai cái gì đâu, tại tao làm quá mọi thứ lên. Sau khi phát hiện ra người sai là mình mới đúng thì ổng đã không thèm nói chuyện với tao nữa. Hình như là giận tao luôn rồi.”



Trời đất ơi...



Tình huống này là cái thể loại tình huống như thế nào... hai người này tại sao lại biến thành ra như thế này. Rõ ràng bình đều có trí thông minh vượt trội so với người ta, tại sao chỉ cần dính vào chuyện tình cảm thì cái đùng lại trở thành người ngốc nghếch vậy.



“Tao nói mày nghe...”



“Đủ rồi, tao không cần mày khuyên gì hết, chuyện của tao, làm ơn để tao tự xử lí. Nếu không thì tao không thể trưởng thành được.” Nó nói theo kiểu vừa nói vừa đùa giỡn...
“Này là nhà tao mà? Mày giỡn hả?” Lâm trợn mắt nhảy phốc xuống xe, rồi dường như cảm thấy bên trong nhà mình có cái gì đó không ổn, liền quẳng cho tôi cái nón bảo hiểm chạy vào trong “Mày ngoài này chờ tao một chút.”



Tôi tất nhiên không ngoan ngoãn làm theo lời nó, liền tắt máy xuống xe dắt nó vào nhà.



Chẳng hiểu sao mọi khi nó có thể dắt được chiếc này lên cái dốc như thế này chứ!!



Đang vất vả thì phía sau có một lực đẩy mạnh. Chiếc xe nhanh chóng vượt qua được con dốc yên vị trong sân nhà Lâm.



Tôi quay sang cười tít mắt: “Cảm ơn.”



Cười xong mới mở mắt ra thì giật mình khi thấy Kha đứng đó mỉm cười nhìn tôi.



Tôi vô thức lặp lại câu: “Cảm ơn.”



Kha xoa đầu tôi: “Không có gì đâu, nhưng ở những chỗ như thế này, thông thường bà sẽ rồ ga chạy lên chứ... làm sao một đứa con gái có thể đẩy chiếc xe nặng như thế này lên dốc??”



“À... ông... đến đây bằng cách nào?” tôi hỏi khi thấy xung quanh Kha không có chiếc xe nào.



“Đi buýt.”



“Vậy tụi mình vào trong đi.”



Cậu ta gật đầu, định sải bước vào trong, nhưng nghĩ gì đó lại quay sang đẩy tôi ra: “Để tui dắt xe cho, bà cứ vào trước đi.”



“À, ờ. Cảm ơn một lần nữa.”



...



Lâm rón rén bước vào nhà, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Không lẽ nhà mình có trộm, rõ ràng ban nãy mình đã tắt đèn đóng cửa hết cả rồi, tại sao bây giờ cửa sổ lại mở còn đèn lại sáng như thế kia.



Cô vừa bước vào trong nhà, mắt liền bị một bàn tay to lớn bịt kín. Xung quanh nháo nhào hết cả lên.



Trong cô chỉ có một suy nghĩ... nhà mình bị cả một băng cướp chiếm lĩnh rồi.



Việc đầu tiên cô nghĩ đến là dùng một đòn judo quật ngã cái tên đang chụp lấy cô.



Chỉ tiếc là hắn cũng có võ, nhanh chóng bắt gọn tay cô, cũng như dùng lực của cô để vật ngã cô xuống. Thật ra hắn cũng rất nhân đạo, còn vật cô xuống một chỗ êm ái như ghế sô pha.



Lâm định ngồi dậy đã ngay lập tức bị đè xuống, nhưng vì mắt không còn bị che nữa, nên cô nhanh chóng thấy được mặt của thủ phạm.



Cái người con trai khiến cô cả tuần này sắp phát điên lên được, đang gọn gàng nằm bên trên cô, cười rất dịu dàng: “Còn giận tui không?”



Lâm đẩy Minh ra để tiện ngồi dậy khi mà xung quanh có... quá nhiều cặp mắt đang xem phim, làm cả người cô nóng ran tê dại.



“N... ngồi dậy đã rồi tính.”



Cô không ngờ tay mình lại bị ép xuống ghế, không thể nhúc nhích.



Từ trước đến giờ cô tập đủ loại võ, không nghĩ có người có thể dễ dàng khuất phục mình như thế này...



“Ngồi dậy đi...”



“Không.” Minh nhíu mày nhìn Lâm, làm tim cô đập thình thịch nhất là đang ở trong tư thế như thế này...