Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 65 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


                  



“Không.”  Chưa bao giờ Lâm được thấy một Minh bướng bỉnh như thế này, cảm giác có chút lạ lẫm... nhưng không phải là ghét.



“Vậy... phải làm gì?” cô ngưng không chống cự ngoan ngoãn nằm im liếc một lượt mấy đứa kia đang lôi điện thoại ra quay phim.



“Trả lời tui bà còn giận tui hay không?” Minh nhíu mày hỏi, khuôn mặt không phải là một biểu cảm khó chịu, mà có chút tổn thương.



Hai đứa nằm nhìn nhau một hồi, Lâm mới khó khăn mở miệng: “Tui tưởng ông giận tui?”



Xung quanh bắt đầu nhao nhao lên, bị Jen liếc một cái im bặt: “Tụi mày im để diễn viên tập trung tinh thần.”



Lâm và Minh thở dài.



Minh là người mở miệng kế tiếp: “Chuyện này... thật ra thì... tui tưởng là bà giận tui nên mới để bà có thời gian suy nghĩ để ngui giận.”



Cả hai nhìn nhau trân trân, kết quả là cùng phì cười. Minh chống tay ngồi dậy, bên cạnh Lâm với vẻ mặt vô cùng đăm chiêu, như đang suy nghĩ mấy chuyện tầm cỡ.



“Chuyện này... thật là...”



Minh thở dài, nhưng trên môi không giấu được nụ cười hạnh phúc vì đã làm hòa với Lâm.



Jen từ phía sau chồm người lên: “Ờ, vì chuyện của hai đứa bây mà tụi này phải huy động một lực lượng kinh khủng như thế này đó biết không?”



Lâm nhìn quanh nhà, lúc này mới thấy dường như cả 11A1 và 11A4 đều đang có mặt ở đây, phút chốc cảm thấy rất cảm động.



Minh đôt nhiên nắm lấy tay Lâm, mỉm cười thích thú: “Happy birthday, sinh nhật vui vẻ.”



Đám xung quanh lấy câu nói của Minh như dấu hiệu, lập tức bay vào chúc mừng sinh nhật Lâm đến mức choáng váng. Cô còn không nghe được giọng của ai là ai.



Lúc đó, Hạ bước vào, lẳng lặng ôm lấy Khải từ phía sau... Hắn giật mình quay lại nhìn chỉ thấy khuôn mặt tinh nghịch của cô gái kia lò ra, mỉm cười hạnh phúc, nắm chặt hai tay đang ôm trước bụng mình.



Hai người này bỏ mặc thiên hạ kéo nhau vào trong bếp để nó tiện ăn vụn.



Hồi trưa nó ăn ít quá, bây giờ phải ăn bù lấy sức, tôm chiên bột, gà chiên nước mắm,... cái nào cũng bị nó chôm lấy một cái trong nguyên dĩa.



Khải nhìn nó ăn nhồm nhoàm mỉm cười, tay đưa ra quẹt ngang môi nó khi trên đó dính một ít tương ớt.



Cái này hình như đúng chất ăn vụn không chịu chùi mép, phải để người ta ngồi làm giúp.



Ăn xong thỏa thích, nó với hắn mới em ôm eo anh choàng vai vô cùng thân thiết ra phòng khách cùng với cả lớp tổ chức một tiệc sinh nhật thật lớn.



Ăn xong, Jen bày trò chơi, Hạ nghe loáng thoáng hình như chơi trốn tìm để chủ tiệc đi tìm... mà khuyến mãi thêm cho chủ tiệc một cộng sự vô cùng đặc biệt là Minh. Hai người họ đảm việc đi tìm cả bọn.



Nó kéo Khải đi, nhếch mép: “Haha, gì chứ căn nhà này mình rõ như lòng bàn tay, những nơi có thể trốn đều đã điều tra qua.”Hắn nhìn nhìn nó: “Điều tra những nơi trốn để làm gì?”



“À, để những khi nó đột nhiên lên cơn thì tui còn có đường chạy trốn.”



“...”



Hạ kéo Khải ra sân sau trốn trong lùm.



Nó ngồi tựa vào tường, nhìn sang hắn thở dốc.



Mấy đứa kia chia nhau ra trốn trên tầng, trong nhà vệ sinh,...



Hạ đột nhiên kéo kéo vạt áo hắn: “Xin lỗi nha, hôm nay valentine mà tụi mình lại phải chui trong lùm.”



Lúc đó có trời với hắn mới biết tim hắn đang nhảy điên cuồng như thế nào, cái ánh mắt với vẻ mặt của Hạ đáng yêu như một đứa trẻ, nhìn thế nào cũng giống như nó đang quyến rũ hắn.



Khải chẳng thèm kiềm chế, liền tiến đến áp nó sát tường đặt môi lên môi nó.



Hạ ngạc nhiên. Tự nhiên mình đang hỏi chuyện hắn với một vẻ mặt vô cùng đáng thương, hắn lại như vậy với nó??



Có phải hắn nghe nhầm gì không?



Nó hoang mang đẩy hắn ra, với một khuôn mặt rất... ngu: “Ủa? Tui nói xin lỗi mà?”
Lo cái gì?



Không có gì. chẳng hiểu sao tôi lại thấy hai má mình nong nóng. Chỉ là một tin nhắn thôi nhưng tôi có thể thấy ra giọng điệu của hắn trong ba chữ đó đang trêu chọc tôi với một nụ cười khẩy.



Vậy sao? Thật không?



Ừm, thật mà, ngủ ngon. Tôi nóng hết cả người, liền quăng điện thoại lên giường đi tắm.



Tôi đứng trong nhà tắm, cụ thể là trước gương, nhìn cái mặt mình trong gương ửng đỏ mà thấy càng ngày càng nóng, trên mặt không thể không cười.



Liếc mắt xuống sợi dây chuyền trên cổ mình vô cùng vừa vặn, tôi càng xấu hổ chết được, liền ngồi chồm hổm xuống sàn la hét... may là tôi sống một mình chứ không có khi bị ép vào viện sớm.



Tắm xong vô cùng sảng khoái, tôi chạy ra nằm dài lên giường, kiểm tra điện thoại như một thói quen.



Tin nhắn của Khải hiện lên làm lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp:



À, quà của bà... cảm ơn. Tui rất thích.



Tôi đã tự tay làm chocolate tặng hắn, kế bên còn có một cái vòng tay đinh tán mà khi tôi vừa nhìn thấy nó trong cửa hàng đã cảm thấy thật phù hợp với Khải.



Tôi mỉm cười toe toét, chui vào trong chăn, thình lình điện thoại lại rung, một tin nhắn khác đến: Ngủ rồi hả?



Tui đang nằm trên giường. Tôi nhắn lại với một nụ cười, không thể ngưng cười được.



Tui cũng đang nằm trên giường. hắn nhanh chóng rep.



Tôi lại lần nữa toe toét: Vậy thì ngủ đi.



Không ngủ được, muốn nhanh đến ngày mai. Ngôn ngữ lạnh lùng, ngắn gọn xúc tích.



Để làm gì?



Để gặp bà.



Tôi chính thức quăng luôn cái điện thoại, úp mặt vào gối mà hét cho thỏa thích.



Khải nhắn tiếp Ngày mai vào lớp điểm danh rồi hẹn nhau ở thư viện đi.



Để làm gì?



Hẹn hò.



...



Tôi vỗ vai Jen với nụ cười tươi rói: “Bồ tèo à, tao có mặt rồi đây.”



“Ờ thì sao?” nó dùng khuôn mặt lãnh đạm vô cảm nhìn tôi.



“Sao là sao, tao là đang điểm danh đó!” tôi trừng lớn mắt, tỏ vẻ ức chế.



“Thì mày cứ vào chỗ ngồi, một lát nữa tao đếm rồi điểm danh luôn, mày nháo cái gì?”



“Nháo gì mà nháo... nói nhỏ nè.” Tôi choàng tay ngang vai nó, kéo nó sát mình nhếch mép, dùng chất giọng dụ khị con bạn “Một lát nữa tao cúp học, mày giúp tao điểm danh đủ đi.”



Nó cười gian: “Mày nghĩ tao rẻ tiền vậy hả?”



“Nhé Jen đẹp gái.” dụ dỗ...



“Không, tao là lớp trưởng gương mẫu chính trực, mày ở đâu chui ra mà...”



“Tao bao mày kem.” Tôi dùng chiêu thức cuối cùng.



“Được.”



“...”