Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 66 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


Gió đột ngột thổi qua, lùa mấy chiếc lá về một phía.



Tôi ngồi nhìn mấy chiếc xe chạy ngoài đường, tâm trạng háo hức hẳn lên. Tết đến, người người về quê đón năm mới cùng gia đình, đường phố có lẽ đã bắt đầu thưa người.



Tôi buông thỏng hai chân, lưng tựa vào lưng ghế, nghiêng người thư giãn, cảm nhận thiên nhiên, còn tự nhiên ngước mặt lên trời nhắm mắt hưởng thụ làn gió mơn man làn da.



Đột nhiên có một thứ gì đó mềm mềm ấm ấm đặt lên trán tôi thật dịu dàng.



Không phải bị mấy con chim địa trúng rồi chứ?



Tôi giật thót mở mắt, chỉ thấy mái tóc đen lòa xòa của ai đó.



Khải cúi sát mặt tôi mỉm cười. Hai khuôn mặt ngược chiều nhau, tạo thành cái cảm giác gì đó thật ba chấm.



Tôi giật mình đứng lên, ngay lập tức đầu đập thẳng vào đầu Khải.



Cả hai sau đó mất một khoảng thời gian ôm đầu nhăn nhó khổ sở.



Khải vừa nhăn vừa cười ngồi xuống cạnh tôi. Tôi quay sang lườm hắn: “Sau này đừng chơi mấy trò như vậy nữa nha.”



Hắn mỉm cười dịu dàng xoa đầu tôi.



“Muốn làm cái gì đây? Hẹn hò ấy!” Khải mỉm cười.



“Đi ăn kem đi. Tự nhiên tui nhớ tới hồi nhờ ông giúp đỡ tui chuyện hẹn hò giả, tui có hứa sẽ rủ ông đi ăn kem... kết quả bị ông cự tuyệt... ông nói không cần khách sáo, chỉ cần sau này không nói chuyện nữa là được, biết lúc đó tui buồn tới mức nào không?” tôi nói ra câu này năm phần là rủ rê đi ăn kem, năm phần là xỉa hắn chuyện lần đó... khuôn mặt tôi lúc này chắc đang sưng sỉa lắm.



Khải phì cười kéo tôi tựa đầu vào vai hắn một cách vô cùng tự nhiên: “Gì chứ? Chuyện xa xưa đó mà bà cũng nhớ nữa hả?”



Tôi bặm môi, tự mình ngồi dậy thôi không tựa hắn nữa, quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn mà ức chế: “Này!! Chuyện đó làm tui muốn phát điên lên được, ông chẳng lẽ đã quên rồi hả?”



Hắn không nói gì, trên môi cứ túc trực nụ cười hiền, lại điềm tĩnh kéo đầu tôi tựa vào vai hắn, chầm chậm nói: “Làm sao quên được, mỗi lần bà ở bên cạnh tui, tui đều nhớ rõ.”



Mặt tôi bất giác đỏ lên, lầm bầm: “Đi ăn kem thôi.”



“Trước đó, xử lí mấy đứa kia cái đã.” Khải đứng thẳng dậy, gọn gàng liếc về bên kia một cái.



Tôi ngơ ngác quay sang nhìn theo hướng nhìn của hắn, cảm thấy mặt đỏ tía tai khi thấy cả lớp mình đang rình mò trong bụi cùng với tụi 11A1.



Chỉ có thể đứng đó nghệch mặt ra.



...



Jen nhếch mép nhìn bóng Hạ khuất sau dãy hành lang, lập tức điều động cả lớp: “Ê tụi mày, con Hạ cúp học đi hẹn hò kìa. Mau đi theo rình.”



Cùng lúc đó, bên lớp 11A1, Tuấn vươn vai bước ra hành lang, nhìn sang hành lang của lớp đối diện, thấy cả lớp 11A4 đang nhao nhao lên.Lớp cậu hôm nay đem phim theo định copy vào máy tính để xem, nhưng không ngờ tình cờ máy bị hỏng, Tuấn là người ngồi sửa từ sáng đến giờ vẫn chưa có tí động tĩnh, vì mệt mỏi nên cậu mới chạy ra đây đứng hóng gió cho đỡ mệt, không ngờ lại thấy một cảnh tượng thú vị đến như vậy.



Tuấn liền chạy vào lớp: “11A4 hình như đang có phi vụ gì đó, mà thằng Khải đâu rồi?”
Tất nhiên tôi hiểu tại sao hắn lại rủ cả bọn chơi trò chơi này, chẳng qua là tìm đường chạy thoát...



Chẳng cần hắn phải nhắc nhở, tôi vô cùng hiểu ý Khải, lập tức chạy về phía cửa sau sau hiệu lệnh bắt đầu trò chơi.



Hắn đã đến đó từ lúc nào, đứng yên một chỗ nhìn tôi chạy đến.



Tôi nhếch mép nhìn Khải, hắn cũng mỉm cười nhìn tôi.



Thấy cả hai hiểu ý nhau như vậy, đột nhiên trong lòng tôi lại ấm áp lạ thường, giống như mình và hắn tâm linh tương thông, không cần mở miệng nói ra cũng có thể hiểu hết những gì người kia đang cảm thấy.



Vừa thấy tôi, hắn liền nhanh chóng đeo lên cho tôi cái khẩu trang, cảm giác bàn tay to lớn của hắn đặt cạnh mặt mình... cảm thấy rất ngượng, mặt tôi lại đỏ lên. May mắn là sau lớp khẩu trang nên Khải không nhìn ra.



Hắn thật biết cách làm người khác chết đứng...



Nhanh chóng đeo xong khẩu trang cho tôi, Khải liền trượt tay xuống cổ tay kéo tôi đi ra khỏi trường.



“Đi thôi.”



Sau đó chúng tôi thật sự đi ăn kem...



Ngày đi học cuối cùng của năm, tôi trải qua như thế.



Một chút cảm xúc không tên cứ thay nhau len lỏi trong tôi... giống như mặt hồ tĩnh lặng bị một hòn đá nhỏ làm lay động, rung rinh, tạo nên những hình tròn lớn nhỏ trên bề mặt.



Hình như tôi lại thích hắn hơn một chút.



...



“Hạ ơi đi chơi!!”



Giọng của con Lâm khiến đầu tôi ong ong cả lên.



Sáng sớm vừa thức dậy tôi đã thấy đầu đau không chịu nổi, đến nhấc tay lên cũng thật khó khăn, lẩm bẩm trong đầu: “Thôi tiêu rồi, bệnh chắc luôn... 29 tết mà như thế này thì phải làm sao?”



Tối hôm nay, tôi định về nhà ba mẹ cùng họ đón năm mới, bây giờ đến ngồi dậy còn không nổi thì có thể đi đâu được?



Đã không đi đâu được đau xót rồi, con Lâm còn xát muối vào tim tôi như thế... cái quái gì mà đi chơi... tôi sắp đi bán muối rồi đây.



Tôi ho khù khụ, tức ngực không chịu nổi, môi cũng khô khốc, mũi nghẹt không thể thở được, mà thở bằng miệng thì bị vướng đàm ngay cổ, nói túm lại cứ nằm lại khó thở.



Tôi phải làm gì đây... cũng tại mấy ngày trước, hôm thì đi công viên nước, hôm lại cùng tụi nó dang nắng chụp hình ngoài đường hoa. Bệnh thành ra như thế này cũng không có gì lạ.



Tôi nằm chờ con Lâm lết lên đến phòng mình để tiện than thở, không ngờ người mở cửa phòng lại là Khải.



Tôi giật cả mình nhìn người con trai trước mặt... trong khi tình trạng của bản thân vô cùng... thê thảm.