Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 67 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


                  



“Hạ?” giọng của Khải đều đều bên cạnh. Tôi giật mình chui vào trong chăn, bởi vì bây giờ khuôn mặt tôi không khác mấy con trong sở thú là bao nhiêu.



Giọng nói tôi cất lên, mà thậm chí tự bản thân mình còn không nhận ra đó là giọng của tôi: “Tui không đi chơi được đâu. Mọi người cứ đi thoải mái.”



“Được thôi.”



Giọng Khải nhàn nhạt cất lên, tiếng mở cửa phòng vang lên.



Chỉ có hai chữ cũng làm tim tôi nhói lên một cái.



Tôi biết là bản thân tôi rất mâu thuẫn, dù cho tôi có nói mọi người cứ đi thoải mái, nhưng khi hắn quay lưng bước đi, trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như bản thân bị bỏ rơi, bị lãng quên. Cảm giác cô đơn không chịu nổi... giống như bọn họ vẫn co thể vui vẻ dù không có tôi. Tôi không đi cùng họ cũng chẳng cảm thấy mất mát.



Nhất là... tại sao cả Khải cũng vậy? Chẳng phải hắn là bạn trai của tôi hay sao? Có thể thản nhiên bỏ tôi đi như vậy...



Ghét... thật.



Tôi chậm rãi bò ra khỏi chăn, ánh sáng từ bên ngoài nhanh chóng rọi vào làm tôi phải nheo mắt một hồi, đột nhiên bên cạnh giường tôi lún xuống. Một tiếng cạch vang lên.



Tôi giật mình nhìn về phía đó, lại đang nằm sấp nên tư thế có hơi... ba chấm.



Khải nhanh chóng lật tôi lại, một tay hắn nhanh nhẹn vén mớ tóc mái của tôi lên, rồi áp tay lên đó, tay còn lại hắn... nắm chặt tay tôi.



Tôi còn chưa hoàn hồn, lắp ba lắp bắp nhìn hắn.



“Ơ... ông...” giọng tôi như giọng đàn ông...



“Tch... đừng nói nhiều quá, sốt rồi.” Khải buông trán tôi ra, cả người chồm sang cái tủ kê đầu giường, giờ tôi mới để ý ở đó có một cái thau nhựa lớn, bên trong có một cái khăn lông nhỏ đang lềnh bềnh.



“...” tôi nằm im để hắn làm gì thì làm, vừa khó chịu vừa nóng nực, tôi đạp chăn ra, với tay chộp lấy cái remote máy lạnh chỉnh nhiệt độ thấp xuống.



Lúc này cả người Khải như cái tủ lạnh, vô cùng mát, sờ vào rất dễ chịu.



Tôi lại rơi vào trạng thái buồn ngủ, mơ mơ màng màng, chạm vào hắn một cách tự nhiên từ khi nào không hay biết.



Sau khi ôm cả cánh tay hắn áp vào mặt mình thì tôi ngủ luôn...



...



Khải ngồi nhìn người con gái trước mặt... cả người cứng đờ, khuôn mặt lúc này chắc khó coi lắm.



Hắn phải làm sao đây khi cô nàng này ngây thơ như vậy?



Mấy cái biểu cảm với hành động này chỉ có khi ở bên hắn, hay với ai nó cũng vậy...



Sau này mỗi khi nó bệnh, hắn tuyệt đối sẽ không để bất cứ thằng con trai nào ở cạnh nó ngoại trừ hắn.



Nói hắn tính độc chiếm cao hắn cũng chịu, dù sao ai nghĩ gì về hắn hắn cũng chẳng quan tâm.



Bàn tay hắn đang áp lên trán nó cảm thấy một hơi ấm đặc biệt làm hắn cứ muốn ngồi cạnh nó như thế này.



Ban nãy chỉ là hắn đùa với nó một chút, để chạy xuống nhà bảo tụi kia cứ việc đi chơi, để Hạ lại cho hắn là được... không ngờ khi trở lại phòng, nhìn thấy khuôn mặt ấm ức của nó khi vừa chui từ trong chăn ra lại làm tim hắn lỗi nhịp.Rốt cuộc thì trong mắt hắn bây giờ, biểu cảm nào của nó cũng thật là dễ thương.



Nhìn nó ngủ say bên cạnh mình, trong hắn nảy sinh cảm giác muốn che chở bảo vệ, đồng thời cũng có một chút bình yên... vô cùng thoải mái.



Hắn chỉ muốn nhân lúc nó đang say ngủ, đem nó về nhà ra mắt ba mẹ, sau đó nhốt nó vào riêng một căn phòng để khi nào thích đều có thể nhìn thấy nó.



Mỗi người mỗi nhà như thế này thật sự làm hắn thấy nhớ nó.



Khải ngồi tự nhìn tự cười, cười một lát thì chầm chậm rút tay ra.



Lấy cái khăn trên trán nó ra, hắn nhúng nước một lượt, vắt khô rồi lau nhẹ mồ hồi trên tay nó... vốn như bình thường hắn còn lau khô ở cổ... nhưng... có vẻ không hay lắm.



Sau đó hắn lấy cái khăn khác lại xả nước rồi đắp lên trán nó.
Giọng của Kha vang lên ở đầu dây bên kia: “Khải hả?”



“Ừ.”



“Giao thừa năm nay không qua nhà tao hả mày?”



Khải ngập ngừng một lát, mới cười nói: “Ừ.”



“...” tôi.



Tôi đã nói hắn chỉ viện cớ... trong lòng tôi một chút ấm áp.



“Ừ, tao chỉ gọi hỏi mày vì mẹ tao hỏi tại sao Khải không qua.” Giọng Kha mang đậm chất cười “Đừng nghĩ tao nhớ mày nha.”



“Tao chả thèm.” Khải đùa lại. Lần đầu tiên tôi thấy hai người này đùa giỡn với nhau. Bình thường toàn là Kha trêu và Khải lạnh lùng đáp lại.



“Vậy thôi tắt máy đây. Mai đi chơi với nhà tao như mọi năm không?”



“Để coi.” Khải lạnh nhạt trả lời “Bye bye, năm mới vui vẻ.”



“Happy new year.”



Kha cười lớn rồi tắt máy.



Tôi đứng ngay cửa, cầm cái điện thoại của Khải trên tay, bắt đầu trêu chọc hắn: “Giao thừa ông...”



“Thì ra sở thích của bà là đứng ở ngoài canh giúp người khác tắm... thú vị nhỉ?”



“...”



Tôi lạng ra khỏi phòng ngay và luôn. Nghĩ lại hình như hắn cũng không muốn nói, thì thôi cứ để mọi chuyện như vậy đi.



Tắm xong, chúng tôi tiếp tục nằm dài ra ghế xem phim, mở ti vi toàn những chương trình tết.



Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy có mấy bộ phim nhàm chán. Tôi và hắn rất muốn tắt ti vi, nhưng khi tắt ti vi đi cũng chẳng biết làm gì, bảo đảm cả hai sẽ rơi vào tình trạng khó xử.



Tôi suy nghĩ một hồi, mới đưa ra đề nghị: “Chơi bài không?”



“Được.” Khải gật đầu.



“Vậy chờ tui đi lấy bài.”



Ngồi dậy khỏi đùi hắn... một cảm giác cứng ngắc chèn ngang cổ tôi, chắc nằm với tư thế sai lâu quá, ảnh hưởng đến sức khỏe.



Tôi cười gượng nhìn hắn rồi chạy đi lấy bộ bài tây... lâu rồi không động vào, tôi còn chẳng nhớ mình để nó ở đâu, hay là đóng mấy lớp bụi rồi.



Sau khi lấy bộ bài xuống phòng khách, vừa vặn cũng là lúc điện thoại tôi rung lên một cái.



Tôi nhanh chóng cầm lên, là một thông báo của facebook.



Con Jen up một tấm hình chụp tầm rộng, bao quát cả một khu lớn, nhìn kĩ thấy toàn những gương mặt quen thuộc của 11A1 với 11A4. Cả đám tụi nó đang ở phố đi bộ chờ ngắm pháo hoa... mà trong đó, nổi bật nhất là cái mặt của tôi, Kha và cái mặt của Khải... tại sao tụi tôi lại có mặt ở đó... câu trả lời hết sức đơn giản.



Nó cắt cái mặt của tụi tôi ra từ xó nào đó rồi ghép vào, vì vậy nên trong cái ánh sáng nhiều màu ở đó, tụi tôi tự nhiên nổi bật hẳn lên... cái mặt... bựa không chịu nổi.



Đã vậy nó còn tag tôi vào...



Tôi liền cmt: Tụi mày xôm quá ha!



Gần như ngay lập tức, Kha cũng cmt: Tụi mày xôm quá ha!



Lúc này tôi chỉ muốn xóa cmt của mình đi... để không bị tụi nó trêu. Nhưng nếu xóa cmt đi... Kha sẽ nghĩ gì.



Tôi sắp điên lên được rồi, tại sao tốc độ type chữ của tôi lại nhanh đến như vậy, chậm hơn 3s là được rồi.