Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 73 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


Tôi nằm ườn trên giường, dưới nhà, con Lâm liên tục hò hét: “Hạ!!! Nhanh xuống đây nghe không???”



“Tao mệt...” tôi hét xuống.



“Mệt cái gì, lẹ lẹ xuống đây đi chùa nè mày!!” giọng nó ngày một lớn hơn, giống như nó đang chạy lên đây.



“Tao không đi đâu...” tôi nhíu mày tiếp tục úp mặt xuống gối hét lớn.



“Khải đã dặn mày cái gì? Tắm rửa chờ cậu ta qua rước, sao mày tỉnh vậy? Dám cãi lời chồng hả?”



“Chồng cái đầu mày...”



“Ủa Khải tới rồi hả?” giọng nó ngạc nhiên.



“...”



Bịch Soạt Keng Rầm



“Khải tới rồi hả?” tôi cười toe toét nhìn xuống phòng khách khi đứng trên hành lang.



“...” chẳng có ai... biết là mình vừa bị troll.



Đứng một bên, con Lâm ôm bụng cười sặc sụa.



Tôi liếc nó, mà xem ra Lâm nhà ta chẳng hề sợ.



Kể từ hồi cùng nhau tạo thành một cụm trai đi chơi Vũng Tàu, nhất là khi những thành viên hai bên đang dần dần có mấy mối quan hệ mập mờ bí ẩn... hình như lớp 11A1 với 11A4 sắp gộp lại thành một luôn rồi.



Điển hình là ngày hôm nay, tụi nó kéo nhau đi chùa.



Mọi năm chỉ có lớp tôi ù ù đi, năm nay còn có thêm sự góp mặt của toàn thể 11A1, phải nhấn mạnh từ toàn thể, bởi vì chẳng có mống nào chịu ở nhà vào mấy dịp như thế này.



Tụi nó hẹn nhau ở trước cổng chùa.



Thật ra mà nói, chùa là nơi tôn nghiêm, tôi chẳng hiểu nếu cả đám nháo nhào này cùng kéo nhau vào chùa, nhất là vừa rồi đã có... e hèm... một số chuyện hot xảy ra trên facebook, thì chúng nó còn có thể loạn đến mức nào.



Khải qua nhà chở tôi đến đó cùng với Lâm, vừa mới xuống xe chạy vào trong kiếm tụi nó, tôi đã bị cả đám con gái tha đi như chó tha xương. (lại một phép so sánh khác...)



“Mày với Khải đang là cái gì vậy?” một bạn nữ 11A1.



“Chính thức đem về nhà vậy luôn đó hả?” một bạn nữ 11A4.



“Mọi chuyện... không phải như tụi mày nghĩ...” tôi ú ớ.



Có một sự thật là... dù cho cái đám nháo nháo này đang là bu vào hỏi chuyện tôi, ấy mà tôi mở miệng nói chuyện chẳng đứa nào nghe, cứ xông vào hỏi tới tấp...



Chúng mày không để tao trả lời thì hỏi làm cái gì...!!



“Ế rồi tụi mày làm gì chưa?”



“Ngủ chung không?”



“Bậy đi, nhà ngoại con Hạ lớn lắm, chắc không cho tụi nó ngủ chung đâu.”



“Mày mới bậy, nhà nó có ông ngoại bà ngoại với mấy đứa nhóc kìa, cô chú nó tết nào chẳng đi công việc.”



“Ờ ha, vậy càng dễ lộng hành còn gì nữa.”




Lâm thấy mình đang bị bơ, liền nhảy cẫng lên: “Ba! Đây là Minh, bạn trai con.”



“Chẳng phải con đã nói câu này một tháng trước sao?” mẹ Lâm từ bên trong bếp bê ra dĩa dưa hấu đỏ rực, thêm một cái chén nhỏ nhả hột.



“...” nó.



“Haha!!” tôi.



Chỉ có ba mẹ con Lâm mới có thể trị được nó thôi.



Mẹ Lâm mỉm cười với Khải: “Con học chung lớp với hai đứa này hả?”



“Dạ không, lớp con ở khu đối diện.”



“Khu đối diện là khu lớp chuyên hả? Giỏi quá ta!” mẹ Lâm có vẻ thích Khải.



Tôi chép miệng... lớp chuyên lớp chọn... chưa chắc là lớp ngoan.



Trong thế giới của người lớn, học sinh lớp chuyên chính là những thành phần lúc nào cũng ngoan ngoãn, phấn đấu trong học tập, chính là dạng người vạn năng, ở khía cạnh hay thể loại nào cũng giỏi.



Thật ra... tụi nó chẳng qua chỉ là một đám những đứa học đến mức thần kinh không được bình thường, hoặc là loại người vì đã quá giỏi nên chẳng cần học, mà vì quá giỏi nên thần kinh cũng không được bình thường nốt. Suy ra, những đứa trong lớp chuyên đều là những đứa không bình thường!! Mặt nghĩa y mặt chữ, không phải suy nghĩ xem nó là nghĩa đen nghĩa bóng gì đó.



Khải cười... một cách dịu dàng, làm tôi phát hoảng: “Dạ đâu có gì, con học cũng tạm thôi.”



“Trong lớp con đứng hạng bao nhiêu?”



“Dạ...” Khải liếc sang tôi, hình như nụ cười trên môi hắn lúc này đang là cười nhạo “Hạng hai ba gì đó.”



“...” tôi.



Được rồi, tôi phải thừa nhận là ở đây có quá nhiều nhân tài... tôi ở đây như bị tách biệt... bởi điểm của tôi chỉ vừa đủ để được học sinh giỏi, từ đó đến giờ chưa bao giờ ước mơ mình được đặt chân vào top 10 của lớp chứ nói chi đến hạng hai ba gì đó của hắn.



Được lắm, con người sống ở đời phải có chí lớn, nhất là có ý chí cầu tiến luôn luôn phấn đấu. Mấy người tự đi mà phấn đấu lấy... tôi chẳng cần! Cuộc sống tồn tại chẳng phải để người ta hưởng thụ ư.



Thật ra, tôi biết đây chỉ là suy nghĩ của mấy con lười.



Sau khi nháo một hồi ở nhà Lâm, chúng tôi kéo sang nhà Minh.



Tuy quen biết Minh đã lâu, nhưng tôi chưa một lần đặt chân đến nhà cậu ta.



Nhà Minh cách nhà ba mẹ Lâm không xa mấy, chỉ tốn khoảng mười phút chạy xe.



Nhờ Lâm tôi mới biết, Minh sống cùng với gia đình, chứ không có ở riêng như ba đứa tụi tôi.



Tôi nhếch môi nhìn về phía hai người họ đang chạy trên đường, mỗi lần dừng đèn đỏ, Minh lại nghiêng người ra phía sau nói chuyện với Lâm.



Nhìn hai đứa nó vui vẻ như vậy, tôi cũng vui lây.



Khải ở phía trước đột ngột nắm tay tôi, hỏi giọng quan tâm, nhưng lại giống như đang cười cười: “Chuyện gì vậy?”



“Đâu có gì.” Tôi trả lời, tay hơi rụt lại.



“Ban nãy tại sao không đem theo áo khoác, nắng chết người thế này.” Khải xoa xoa tay tôi, tỏ vẻ đau xót.



“...” tôi lẳng lặng đỏ mặt, rụt rè cúi đầu xuống.