Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 74 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


Ba mẹ Minh cũng không có xa lạ đối với tôi. Dù gì cũng đã nói chuyện với nhau thông qua mấy bữa tối.



Nhưng mà tự nhiên bây giờ gặp lại lại cảm thấy hơi ngượng...



Tôi cúi đầu chào: “Thưa hai bác.”



“Hạ đó hả?” không những không thái độ, mà còn vô cùng lịch sự với vui vẻ đón tiếp tôi.



“Dạ.” Tôi cười toe.



“Đây là Khải phải không?” mẹ của Minh mỉm cười chào Khải.



“Dạ, chào bác.”



Lâm ngơ ngác: “Bác biết Khải ạ?”



“Ừ, có lần Hạ đưa Khải đi ăn cùng hai bác với Minh.”



“Dạ, thì ra vậy...” Lâm nó gật gù.



“Mấy đứa ngồi chơi thoải mái nha.”



“Dạ...”



Sau khi lê lết ở nhà Minh rồi cả ăn dằm nằm dề đến đầu giờ chiều thì tụi nó bắt đầu kéo qua nhà ba mẹ tôi.



Chẳng qua vừa lúc dắt xe ra cửa thì mẹ tôi gọi bảo là đang ở nhà nội nên kế hoạch phá sản... nhà ai nấy về.



Khải đội nón bảo hiểm, hơi nghiêng người về phía tôi: “Qua nhà tui chơi không?”



“Ừ.” Tôi gật đầu ngay lập tức. Dù gì tôi cũng đang chán, có về nhà cũng chẳng làm gì. Nếu là mấy năm trước thì đã có con Lâm ở cùng với tôi, hai đứa lầy lội này nọ, nhưng năm nay tôi biết chắc bây giờ nó sẽ đi cùng với Minh.



Khải chở tôi về nhà hắn... con hẻm quen thuộc, con đường quen thuộc.



Chẳng biết từ lúc nào mà đường về nhà Khải lại thân quen như thế này.



Cánh cổng nhà màu đen xa xa dần hiện ra trước mắt.



Tôi sẽ không tự nhiên miêu tả thật rõ quá trình về nhà Khải... nếu không có gì đặc biệt.



Ở trước cổng nhà, có một người phụ nữ đứng đợi, dựng bên cạnh có chiếc xe.



Tôi nhìn cô gái đó, dù cho cô có đang đeo một cái kính râm to bản gần như choáng hết cái mặt thì tôi vẫn cảm thấy người này có gì đó rất quen.



Khải dừng xe bên cạnh cô gái, còn chưa kịp bỏ nón bảo hiểm ra thì bị người ta nhảy ra trước mặt, hất hàm: “Ngon quá ha, sao sáng giờ gọi em không được?”



“Em để điện thoại ở nhà.” Khải lười biếng đáp lời.



Reng reng...



Tiếng nhạc chuông điện thoại phát ra từ túi quần của hắn... như tiếng chuông tử thần.




Mùng hai tết cha, mùng ba tết thầy.



Hai lớp kéo nhau đi thăm thầy cô.



Tôi xách túi lên chuẩn bị xuống nhà, nơi con Lâm đang nằm dài trên ghế đọc báo, thì điện thoại tôi reo lên từng hồi.



Tôi bắt máy: “A lô.”



“Hạ hả? Tui Kha nè.” Giọng nói bên kia ngập ngừng.



“Ừ, có chuyện gì sao? Tụi tui đang chuẩn bị đi.” Tôi phì cười trước thái độ dè chừng của Kha, đối xử với tôi như thể chỉ cần lỡ miệng sẽ bị tôi xử trảm ấy.



“À, thầy chủ nhiệm tui nói, nếu hôm nay 11A1 với 11A4 cùng nhau đi thăm thầy cô thì cứ kéo hết qua nhà thầy rồi tụi mình cùng quẫy, khỏi phải chạy qua chạy lại, nói cô Hương qua nhà thầy luôn.”



“Ồ... ok. Vậy để tui báo cho tụi nó.”



Tôi nói rồi cậu ta tắt máy.



Tôi liền chạy xuống tầng: “Mau chở tao qua nhà cô Hương, có chuyện cần thông báo cho tụi nó.”



...



“Qua nhà thầy Quốc hả?” cô Hương nhíu mày, tỏ vẻ tiếc nuối nhìn về phía mấy thùng bia đặt trong góc nhà. “Vậy phải làm sao với cái đống này đây??”



“Cứ đem hết sang đấy cũng được mà cô.”



Trang Nhã nói một cách vô cùng nhã nhặn.



Tôi thấy nó lên tiếng mới chú ý đến sự vắng mặt của một đứa trong đám lớp mình: “Ủa, con Uyên đâu rồi?”



“Ủa mày chưa biết gì hết hả? Tối hôm mùng một nói hết rồi còn gì??” Anh Nhây trong cái áo hoodie đen tuyền với quần sọt, tỏ vẻ ngạc nhiên.



Tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ lại, lục lại trong kí ức của mình khoảng thời gian tối mùng một...



“À, tối mùng một tao đâu có onl. Sáng hôm sau thấy tụi mày để lại mấy ngàn tin, lười quá nên bỏ qua luôn.” Tôi vỗ tay cái bốp.



Nhã Nhão khẽ trách tôi: “Cái con này, đã nhiều chuyện còn không chịu nhiều chuyện cho ra nơi ra chốn.”



Kết quả là tụi con trai khuân thùng bia ra xe, phân phối thằng nào chở cái nào chở con nào.



Còn con gái tụi tôi thản nhiên ngồi trong nhà trước cây quạt vô cùng mát mẻ kể chuyện nhau nghe.



Jen là đứa mở đầu: “Đây, để tao kể cho mày nghe, chuyện là vầy nè.”



Tú Ú chen vào: “Lần trước con Uyên với ông Chí (Chí Phèo ấy nhé) đang hẹn hò thì trời mưa, mà hai đứa lại đang đi bộ, không có xe, cũng không biết trú ở đâu. Chí bèn thỏ thẻ vào tai nàng Nhà anh ở gần đây, về nhà anh rồi tính. Con Uyên giật cả mình, còn đang lo sợ thì đã bị kéo đi mất.”



Linh Lé đẩy Tú Ú ra giành phần kể: “Mày nên biết, nhà của ổng là một căn biệt thự to chà bá ở trung tâm thành phố, bên trong còn có gara xe, mà trong gara xe lại có vài chiếc xe đua. Nhà ổng có cả dàn người hầu hùng hậu, con Uyên nó kể là, nó vừa bước vào đã bị dọa cho giật cả mình khi mấy người đó cứ thấy nó là cúi gập đầu, nó nói nó mà đứng gần thêm một chút liền bị đập đầu.”



“Mày đừng tào lao nữa coi, vô chủ đề chính.” Anh Nhây bịt miệng con Linh lại để chen vào “Nó tay trong tay với ông Chí, bị mẹ ổng bắt gặp... Nó còn tưởng sẽ bị mắng gì đó, ai ngờ mẹ ổng còn cho người ngăn không cho nó với ổng ra khỏi nhà, nó giống như bị bắt cóc vậy. Cả một buổi chiều, nó phải ngồi trò chuyện tâm tình với mẹ ông Chí, lâu lâu lại là người đứng ra giảng hòa khi ổng với mẹ ổng gây lộn.”