Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 76 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


Trên trời từng gợn mây trắng hững hờ trôi, mặt trời từ từ nhô lên cao, đang lan tỏa những ánh nắng đầu tiên của ngày.



Minh và Lâm ngồi bên cạnh nhau trên ghế đá ngoài vườn.



Lâm lặng lẽ tựa đầu vào Minh cậu ngủ, Minh đang bấm điện thoại.



Khung cảnh vô cùng yên bình... đột nhiên điện thoại của Minh reng lên một cái.



Cậu giật cả mình, không phải là giật mình vì tiếng chuông, mà giật mình vì sợ rằng tiếng chuông sẽ đánh thức nàng công chúa bên cạnh mình.



Minh lập tức bắt máy, nhưng chỉ một tiếng chuông nhỏ cũng đủ làm Lâm giật mình thức giấc.



Nó ngẩng người, dụi dụi mắt... hình ảnh này làm tim cậu rung rinh không thôi... trong phút chốc, trong suy nghĩ của cậu hiện lên việc mình sẽ bắt cóc Lâm đem về nhà, để sáng nào cũng có thể trông thấy cái bộ dạng buồn ngủ đáng yêu này.



Cũng may là ban nãy đã đem Lâm ra đây, nếu mấy đứa con trai trong kia nhìn thấy hình ảnh này... thật không biết cậu có thể làm ra những chuyện như thế nào để làm tụi nó quên đi... kể cả đập đầu tụi nó vào tường cho đến khi nào tất cả kí ức này đều văng ra hết, cậu cũng chẳng ngán.



Đôi khi Minh tự thấy bản thân mình thật đáng sợ...



“A lô.”



Minh có chút thái độ tức giận khi nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.



“Minh á?” giọng của Duy ơi ới bên đó. Đầu dây bên kia rất ồn, giống như xung quanh rất đông người. Dù ở đây, nhưng Minh vẫn có thể cảm nhận thấy sự náo nhiệt đó.



“Gọi tao có gì không?” vừa nói, Minh vừa trong vô thức khoác vai Lâm, kéo nó tựa vào mình... phút chốc đó, cô nàng cứng đờ người.



“Ừ, rủ mày đi chơi.” Duy háo hức.



“Đi đâu?” Minh hỏi, tay lại vuốt vuốt tóc Lâm... đã thế, cậu còn nói nhỏ xuống với chất giọng dịu dàng, giống như đang nhỏ nhẹ hỏi ý Lâm, làm mặt nó càng nóng lên.



“Cái đó, tụi tao cũng chưa biết nữa. Đang ở nhà con Miên bàn bạc nè. Định rủ được mày rồi tính gì thì tính.”



“À...” Minh đột nhiên quay người, hơi cúi xuống nhìn Lâm, ngay lập tức chạm phải ánh mắt nó đang ngước lên nhìn.



Nó ngượng ngùng định quay mặt đi, lại nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Minh... tim đứng lại trong vài giây.



Minh với nụ cười nhàn nhạt trên môi, dịu dàng hỏi Duy (??), nhưng lại nhìn Lâm, cứ như đang hỏi nó: “Dắt bạn theo được không?”



“Tại sao không, mày dắt theo gái tao còn mừng ấy.” Duy hào hứng gào to bên đầu dây bên kia... Minh lạnh nhạt đưa cái điện thoại ra xa tai mình một chút.



Cậu khẽ cười trước cái nhắn nhít của lũ bạn: “Để tao hỏi.”



Nói xong, Minh quay đầu sang nhìn Lâm chằm chằm: “Đi không?”



“Đi... với ai?” Lâm ngập ngừng hỏi.



“Đi với ai?” Minh lặp lại y chang vào điện thoại.”Miên, Ngọc, Chi, Đăng... vậy thôi.” Duy ngẫm nghĩ rồi liệt kê... (ực... tiền điện thoại...)



“Miên, Ngọc, Chi, Đăng,... vậy thôi.” Minh quay sang kiên nhẫn lặp lại lời của Duy, y hệt từ câu chữ đến ngắt nghỉ nhịp.



“Ồ... đi thì đi.” Lâm gật gù “Rủ thêm Khải với Hạ nha...”



“Được thôi.” Minh gật đầu, rồi nói vào điện thoại “Vậy tụi tao có thêm bốn người nữa.”



“Được rồi, hẹn nhau chỗ cũ, chắc mày chưa quên đâu hả?”
Khung cảnh xung quanh rực rỡ như tranh vẽ, vậy mà hắn lại phang vào mặt tôi một câu: “Chẳng phải ban nãy, nội nói tui với bà tình tứ vào trong sao?”



“Sao ông nghe thấy?” tôi trợn mắt ngạc nhiên.



“Lúc đó, tui đứng kế bên bà mà, còn nghe thấy rõ từng chữ từng chữ.”



Ừ thì tôi hận cái thói quen thích mở âm thanh cho thật lớn của mình.



Tôi từ phía dưới ngước mắt lên nhìn Khải.



Không phải tôi cố tình bơ đi lời dặn dò của nội, chẳng qua là tôi quên thôi. Nội nói thì tôi không có cảm giác gì, nhưng khi lời nói đó xuất phát từ Khải... tôi lại cảm thấy cả người mình đang lặng lẽ tự tăng nhiệt độ.



Tôi cười trừ: “Haha, lời đùa của nội, ông nghe theo làm cái gì?”



Khải đột nhiên chuyển sang gương mặt cún con: “Bà,... làm vậy không sợ nội buồn sao??”



“...”



Sao tôi lại có cảm giác, câu nói hắn nói ra thật sự không có ý nghĩa như vậy?? Lại thấy đúng hơn là Bà,... làm vậy không sợ tui buồn sao??



Cơ mà... nội tôi chứ nào phải nội hắn... hắn nội nội ngọt xớt như vậy từ khi nào chứ!!!



Nhân lúc tôi không chú ý, Khải bình tĩnh nắm lấy tay tôi bước vào trong nhà.



Tôi vừa xấu hổ vừa không biết phải làm sao, bối rối cúi đầu đi theo hắn. Rõ ràng là tôi đã qua nhà bà Tường chơi rất nhiều lần, nhưng hôm nay lại cảm thấy sao sao đó... chắc là tại vì cạnh bên còn có một người nữa.



Người này thì mặt dầy quá rồi, chỉ tội cho tôi, bị kéo vào trò của ai đó, mà không thể chống cự.



Ông nội bà nội tôi đều có mặt ở đây, kế bên còn có vợ chồng bác hai, vợ chồng chú út, thằng Tũn, chị Huyền cháu bà Tường, Bà Tường, ông Tường, ba mẹ chị Huyền.



Khải tạm thời buông tha cho bàn tay nhỏ nhắn của tôi, vô cùng lễ phép nghiêm nghị cúi đầu chào: “Thưa cả nhà, con đến chơi.”



Tôi đứng một bên, lí nhí, cả người rụt lại: “Con qua chơi ạ.”



Tôi chào xong, hắn lại thò tay sang nắm chặt. Tôi chỉ biết cười khổ. Hắn không ngại chúng tôi đang ở trước người lớn hay sao...



Nhưng mà... hoặc là tôi không bình thường, hoặc là cả thảy mấy người ở đây ngoại trừ tôi ra đều không có được bình thường!!!



Thoáng thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đang chú ý vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau này... tôi run rẩy cố rụt ra, nhưng trái với suy nghĩ của tôi, mọi người vô cùng vui vẻ, còn tỏ vẻ như rất hứng thú với chuyện tình cảm của tôi vậy.



Bà Tường nhìn nhìn Khải rồi mỉm cười: “Thằng bé này... đừng nói là...”



“Cháu rể tương lai của tui đó... haha...” bà nội cười lớn, còn chạy đến vỗ vỗ vai Khải, giống như hắn và bà vô cùng thân thiết. Giống như tôi từ lâu đã dắt Khải về nhà ra mắt bà... giống như tôi và hắn đã bắt đầu từ rất lâu, chuẩn bị cưới rồi.



Thì ra hôm nay gọi tôi đến là để khoe cháu rể... với bà bạn thân.



“...” nội à... đúng là đang cố tình trêu cho tôi đỏ hết cả mặt.



Nội vỗ vai bà Tường: “Thấy sao, thằng nhóc đẹp trai học giỏi, hoàn hảo quá chừng.”



Bà Tường bật ngón cái, rồi quay sang chị Huyền: “Con xem, em con có bạn trai rồi, sao con vẫn còn ế vậy? Có phải vì con kén chọn quá không?”



Tôi nhớ... hình như trong phim, tình yêu lúc nào cũng trải qua một thể loại sóng gió như là gia đình ngăn cấm mà... sao gia đình tôi ngược lại, lại quá hào hứng như vậy...