Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 77 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


Minh cõng Lâm đi trên con đường vắng, dưới lòng đường, những chiếc xe qua lại thưa thớt.



Cô ở trên lưng cậu cảm thấy vô cùng bứt rứt khó chịu khi bắt người ta phải cõng mình đi như thế, đã vậy, Minh lại còn bày trò...



“Tui không nặng hay sao mà còn cõng tui đi lòng vòng như vậy, không phải bãi giữ xe ở phía bên kia hay sao??” Lâm vừa nói vừa hất hàm về phía tòa nhà giữ xe ở bên kia đường.



“Gez, nếu bà nặng tui đã không làm trò này. Chẳng có tế bào lãng mạn gì cả!!” Minh làu bàu, xốc người Lâm lên một cái, cô giật mình ôm chặt cổ người ta.



“...”



Minh ngẫm nghĩ gì đó lại phì cười: “Chẳng hiểu sao bà có thể vấp ngã được... còn ngã từ trên cầu thang xuống nha.”



“Tại cái cầu thang chỗ đó tối quá, đèn còn xẹt qua xẹt lại nhức hết cả đầu.”



“May là cầu thang ngắn chỉ để tượng trưng, bà mà ngã cầu thang thật... tui chẳng biết phải làm sao...”



“Tui ngã thì liên quan gì tới ông??” câu này là Lâm cố tình hỏi, cô muốn nghe mấy lời ngọt ngào từ Minh, vậy mà cậu ta bình tĩnh đáp lời.



“Bà ngã gãy chân thì tốn công tui phải đưa bà vào viện, còn phải đi nói chuyện với gia đình của bà... vì đã không trông con gái họ cho thật tốt!”



“Ừ... tui có gãy tay gãy chân cũng chẳng liên quan tới ông...” cô bĩu môi buông tay ra khỏi cổ Minh, hơi ngồi thẳng người dậy chứ không tựa vào lưng anh như ban nãy nữa.



Minh lại phì cười, xốc người Lâm lên một cái nữa, cô nàng ngã hẳn vào lưng anh.



Minh dừng bước, xoay mặt sang, khiến cho khuôn mặt của cả hai áp sát, làm cả người Lâm nóng lên. Anh khẽ cười: “Đừng dỗi.”



“Ai thèm dỗi...” Lâm lại bĩu môi.



Minh khẽ cười: “Được rồi, không trêu bà nữa... tụi mình về ha.”



“Ừ, về nhà đi tui nấu cho ăn.” Lâm gật đầu, khẽ siết lấy Minh.



Ban nãy lí ra thì chơi xong còn có tăng đi ăn uống, nhưng Minh lại từ chối vì sợ là chân Lâm sẽ đau thêm. Còn bảo mấy người bọn họ cứ đi chung với nhau, để Minh và Lâm về trước cũng được.



Lâm cảm thấy có lỗi khi vì sự hậu đậu của mình mà phá hỏng cuộc vui của họ... nên là... cô muốn chuộc lỗi.



Được Minh cõng trên lưng, Lâm mới cảm nhận được sự khác biệt của con trai và con gái. Minh có một cái lưng rất rộng... khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm... giống như anh có thể lúc nào cũng che chở cho cô vậy. Thấy mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên khuôn mặt điển trai kia... Lâm lấy trong ba lô tờ khăn giấy ướt, thò tay ra phía trước, nhẹ nhàng lau mặt cho Minh. May là trời không nắng mấy, nếu không chắc Lâm sẽ bứt rứt về chuyện này đến tận cả tháng sau mất.



Lúc Minh đưa Lâm về đến nhà đã là buổi chiều. Cô khập khiễng vào trong nhà, đi thẳng xuống bếp nấu ăn... để Minh dắt xe vào nhà.



Ở một nơi nào đó, Anh Nhây với thầy Anh, hai người nắm tay nhau đi dạo trên đường, ăn kem, nói chuyện...



Lại ở cách đó không xa, Uyên và Chí Phèo cùng nhau đi mua đồ tặng cho bố mẹ hai bên.Mấy đứa còn lại rải rác khắp thành phố, nằm ở nhà ăn hại gia đình...



Mùng bốn của tụi nó trôi qua êm ả... như một cơn gió nhẹ... lay động nhánh cây dưới ánh nắng mùa xuân ấm áp.



Hai tuần nghỉ tết nhanh chóng trôi qua... tụi nó lại cắp sách đến trường.



Ngày đi học đầu tiên... Hạ đã bị sốc... khi trường năm nay tổ chức một lễ hội mà từ trước đến giờ chưa bao giờ có...



...



Nhìn dòng chữ Lễ ăn mừng năm nhuận. to lớn trên tấm bảng tin cuối lớp, hắc tuyến tôi nổi đầy đầu.



Hình như trường tôi hết chuyện để làm rồi hay sao ấy.



Lâm đứng bên cạnh chép miệng: “Đúng là rỗi hơi.”




Chỉ có mấy từ đơn giản cũng khiến tim tôi đập nhanh... chắc là tại trong nhà chỉ có hai đứa... chắc là vì tôi đang đứng ngay cạnh hắn.



Dưới sự chỉ đạo của hắn, tôi chạy qua chạy lại như mấy con tì... sau nửa tiếng thì món ăn đã được dọn ra bàn.



Dù gì tôi cũng phải ngưỡng mộ hắn, khả năng nấu ăn của Khải thật là không có tầm thường. Tôi ăn thử một miếng, liền nước mắt chảy ròng ròng...



Không lẽ thật sự như con Lâm nói, không phải là tôi cưới chồng về nữa, mà là đem nô tì về nhà chăm sóc cho tôi thì đúng hơn!!!



Không thể để cho tình huống oái oăm này xảy ra chứ...



Tôi nhìn hắn sầu não: “Này này, dạy tui nấu ăn đi.”



“Được. Nhưng như vậy là trưa nào cũng có thể ở đây ăn trực nhỉ?” Khải nhếch mép cười, đưa tay cầm cái muỗng trong ly nước chanh.



“Ông... bắt đầu trở thành lưu manh từ khi nào vậy?” tôi liếc hắn một cái.



Hắn không nói chỉ khẽ cười, ánh mắt đáp lên ly nước, tay khuấy đều. Đá trong ly xoay vòng xoay vòng theo từng nhịp hắn khuấy. Một giọt nước đọng lại bên ngoài thành ly chậm rãi trượt xuống.



Sao tôi có cảm giác, sau này tôi cũng bị hắn xoay vòng vòng như vậy... một cảm giác hoang mang và bối rối.



“Nhắc tới tập luyện, có muốn tui tập cho bà lái xe không? Lần trước thấy bà lái, tui cảm thấy bà có thể gây tai nạn...!” Khải nói đều đều, cho một con tôm vào miệng.



“Ừ.” Tôi gật đầu... được người ta quan tâm như thế này không nằm vật ra cười toe toét đã là giữ hình tượng lắm rồi.



...



Hôm nay tui qua nhà anh Uy có việc, ông không cần đưa tui về đâu. Tôi nhắn tin cho Khải, sau khi nhận được tin nhắn của anh Uy... trong giờ học.



Tại sao? Khải ngay lập tức trả lời.



Phiền lắm. Ông bị ngược đường mà phải không? Tui đi xe bus được rồi... ;))) tôi trả lời... trong giờ học.



Ừ, vậy tui không ép bà. Khải.



Ừ. Chạy xe cẩn thận. Tôi... trong giờ học.



Lên xe nhớ chú ý ba lô điện thoại.



Ừ, ông... nhớ áo khoác, kem chống nắng, khẩu trang này kia đầy đủ vào. Trong giờ học.



Bà xem tui là con gái à? :)))



Tui đùa thôi. :)))) Tôi nhắn lại cho hắn trong giờ học.



Tại sao tôi cứ phải lặp đi lặp lại cụm từ trong giờ học??



Vì ngay sau đó tôi bị phạt vì tội làm việc riêng trong lớp, trực vệ sinh một tuần liền.



Tôi thê thảm đeo ba lô đi bộ ra trạm xe buýt, từ phía xa đã trông thấy một bóng hình thật quen mắt... nhưng tôi chỉ cho là mình nhìn nhầm.



Và ngay sau đó, xe buýt từ phía sau chạy tới, tôi không có thời gian để nhìn xem người đó có phải là người quen của tôi hay không, lật đật chạy lên xe...



Sau khi lên xe rồi... tôi mới thấy là người đó cũng vừa lên xe.



Không bao giờ nghĩ mình có thể gặp Kha ở đây.