Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 78 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


Không sai, người vừa rồi tôi nhìn thấy quả thật là Kha... bởi bây giờ tôi đang đứng cạnh cậu ta trên xe buýt.



Xe giờ cao điểm đông người vô cùng, trên xe chỉ toàn mùi nắng, mùi mồ hôi. Người người đứng sát vào nhau, tôi liền đem ba lô đeo lên phía trước ngực, thỉnh thoảng còn có người ngã vào tôi.



Tôi quay sang gượng gạo với Kha:



“Ông...”



“Hello.” Kha nở nụ cười tỏa nắng, nụ cười mà tôi đã không được thấy ở cậu ta từ rất lâu rồi... hình như là kể từ sau khi tôi và Kha bắt đầu không nói chuyện nữa...?



“Hello, hôm nay đi xe buýt hả?” tôi cười toe toét, tỏ vẻ thản nhiên.



“Ừ, xe tui hư rồi.” Kha cũng vô cùng tự nhiên, thở dài nói với tôi.



“Tại sao hư vậy?” tôi nghiêng đầu.



“Tụi bạn mượn chạy đi chơi, sau đó bị tai nạn.” Cậu ta khẽ cười, ánh mắt dịu dàng như đang nói về đàn con ngỗ nghịch của mình “Chiếc xe của tui văng một khoảng, sau đó hư luôn.”



“Trời ạ...”



“Haha, dù sao vậy cũng tốt, ba mẹ tui đang suy nghĩ đến việc mua cho tui một chiếc xe khác.”



“Chẳng bù với tui còn chẳng có chiếc xe nào.”



“Ủa, tại sao hôm nay bà lại lên chuyến này?? Qua nhà anh Uy hả?”



“Sao mà thông minh vậy.” Tôi cười khẽ.



“Đưa ba lô đây tui xách cho.” Kha vừa nói vừa đặt tay lên cái quai ba lô của tôi.



“À, không cần đâu.” Tôi vừa nói xong thì xe thắng gấp một cái. Người phía sau tôi theo quán tính ngã về phía trước... cụ thể là ngã vào người tôi.



Tôi tay vịn không chắc, ngã vào người Kha.



Mùi hương của Kha như nổi bật hẳn lên so với cái mùi ngột ngạt của không khí nóng ẩm trong xe.



Cậu ta đưa tay ra đỡ tôi theo phản xạ. Tôi lọt thỏm trong lòng Kha, bàn tay hắn đang đặt hờ lên vai tôi, kéo tôi đứng sát vào người cậu ta.



Tôi cảm thấy sau lưng mình vừa bị cạ trúng cái gì đó, ngay lập tức Kha đẩy tôi đứng ngang với hắn... mắt lườm người đứng phía sau tôi.



Tôi run run nhìn sang phía đó theo Kha, chỉ thấy một tên mặt mũi như lưu manh đang liếc xuống mông tôi.



Ách... không thể tin được là gặp phải yêu râu xanh nha!



Còn là trước mặt Kha nữa... thật xấu hổ.



Tôi cúi đầu, cả người đã nóng nay lại càng nóng hừng hực.



Kha cúi xuống nói nhỏ với tôi: “Có làm gì bà chưa?”



Tôi còn chẳng dám trả lời, chỉ lắc nhẹ đầu rồi quay sang lườm tên kia một cái. Hắn ta thấy tôi nhìn mình, không những không cảm thấy hổ thẹn, còn tỉnh bơ cười khẩy.



Tôi nghiến răng ken két... hận không thể nhào đến đẩy hắn ngã xuống xe.



Kha xem ra cũng chẳng vui vẻ gì.Xe lại lần nữa thắng gấp, hắn ta theo đà nghiêng lên trước. Trong phút chốc, tôi nhìn thấy cái nhếch mép của Kha. Liền cảm thấy chắc chắn sẽ có chuyện không lành.



Quả thật, Kha cố tình đưa cùi chỏ về phía đó, mặt tên kia đập thẳng vào cùi chỏ của Kha...



Nhìn có vẻ rất đau!
“Haha, đùa chút thôi, làm gì căng vậy.” Nó cười lớn rồi nói “Mẹ tao có mua cho hai người đó một căn nhà ở trong khu của mình đó. Mày nhớ bà dì hung dữ đầu đường không? Cái bà mà mấy lần mắng vốn ba mẹ chỉ vì tụi mình chạy xe ngoài đường buổi tối ấy.”



“À... rồi sao?”



“Thì nhà của bà đó đó. Bà ấy có việc phải chuyển đi, nên mẹ tao mua lại. Để cho bốn anh em mình ở gần nhau, có gì tiện giúp đỡ lẫn nhau.”



“Mẹ mày cũng nghĩ sâu xa ghê...”



“Gez... mẹ tao mua nhà, mà hành hạ tao, suốt ngày bắt tao chạy qua nhà đó ngóng chừng...”



“À, nhắc tới ngóng chừng. Hôm qua tao gặp yêu râu xanh trên xe buýt.” Tôi đưa ra khuôn mặt đăm chiêu... giống đang suy nghĩ chuyện đại sự.



“Ghê vậy. Rồi sao? Có gì vui không?” mắt nó sáng rỡ...



Cái này có tính là thấy bạn bè gặp nạn mà vui như trẩy hội hay không?



Tôi liếc nó một cái: “Thái độ của mày là gì đó.”



Nó chỉ cười. Tôi kể tiếp: “Có Kha ở đó.”



“Ổng hành động như thế nào?” mắt nó sáng thêm vài phần.



“Nhìn cứ như sắp giết người đến nơi ấy.” Tôi nhún vai.



“Là Kha thì sắp giết người, nếu là Khải có khi thật sự giết chết người ta đấy.” Nó cười toe toét.



“Mày cứ nói quá.” Tôi chép miệng.



“Tao nói thật. Nhưng mà thật ra thấy Kha vậy là còn bình tĩnh lắm rồi.”



Nó vừa nói xong thì giáo viên vào lớp, chúng tôi phải tạm dừng đề tài, đứng dậy chào cô.



Con Lâm làm tôi tự nhiên tò mò... nếu rơi vào trường hợp đó, không phải là Kha mà là Khải, thì hắn sẽ làm gì.



...



Cuối cùng, sau một tuần hóng hớt, tôi mới biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa hai cái đứa kia.



Jen nó gửi một đoạn chat của nó và Văn Mơ cho tôi, dặn kèm theo là con Văn không cho nó nói đâu, chẳng qua nó không kiềm chế được cái miệng... nên là tôi phải giữ bí mật.



Văn Mơ: Thật ra tao với Khang Ảo quen nhau ba tháng rồi.



Jen: WTF?



Văn Mơ: Thì đó... không phải tự nhiên tao với nó cãi nhau đâu.



Jen: Vậy chứ rốt cuộc là tại sao?



Văn Mơ: Nó hình như có con khác mày ơi.



Jen: Chuyện tình cảm của tụi mày tại sao lại hỏi tao. Đi mà nói thẳng với nó đó.



Văn Mơ: Tao mà nói thẳng với nó được đã chẳng xảy ra cớ sự như thế này.



Jen nó còn bình luận thêm một câu: “Khi nào tụi nó làm lành với nhau, nhất định phải bắt tụi nó khao lớp mình một chầu thật hoành tráng vì dám qua mắt cả lớp tới tận ba tháng.”



Tụi tôi đồng tình gật đầu.