Bổn Vương Ở Đây
Chương 11 :
Ngày đăng: 15:36 19/04/20
Thanh niên kia nhíu mắt, đang định lên
tiếng thì có thị vệ bên cạnh hắn cản lại: “Phù Sinh đại nhân, cẩn thận,
yêu nghiệt này lợi hại…”
Thái tử
không yên tâm nên ngay cả thân tín của mình cũng phái đến, Phù Sinh nghe vậy cười lạnh: “Đương kim Thánh thượng có thất tử, đều có thể xưng
vương, yêu nghiệt ngươi cớ gì cũng là vương!”
Nụ cười của
Thẩm Ly còn lạnh hơn hắn: “Ta là Hỗn thế[1] Ma vương!” Nói xong nàng huơ ngân thương, một luồng sáng bạc vạch qua, chúng nhân chỉ cảm thấy thắt
lưng nhẹ đi, đao đeo ở lưng đồng loạt rơi xuống, cùng rơi với đao còn có thắt lưng và quần. Chúng nhân hoảng hốt vội vàng kéo quần lên.
[1] Hỗn thế: càn quấy
Thẩm Ly cong môi cười, độ cong còn chưa lớn thì sau lưng có một đôi tay ấm áp bịt
mắt nàng lại, giọng Hành Vân mang theo tiếng thở dài: “Đừng nhìn, dơ
lắm!”
Thẩm Ly ngẩn ra, để mặc bàn tay ấm nóng kia phủ lên mặt mình, nàng nhất thời quên
hét hắn buông ra. Bất kể thời gian qua trước mặt Hành Vân Thẩm Ly đã làm bao nhiêu chuyện hung hãn, dường như hắn vẫn luôn dùng ánh mắt bình
thường mà đối xử với nàng như một cô nương.
Hắn xem nàng là một nữ nhân thật sự…
Chúng nhân
thấy cảnh này, vội nhặt đao kéo quần chạy mất, thắt lưng của Phù Sinh
hình như không giống người khác, sắc mặt hắn không chút lúng túng, ngược lại còn ẩn chứa vài phần thâm ý, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Ly
trong chốc lát, không lên tiếng làm khó nữa mà quay người rời đi, chỉ để lại ngọn lửa ngút trời đang thiêu cháy căn nhà và hai người quá đỗi
điềm nhiên ở sân trước.
Thẩm Ly thu
lại thương nhưng không gỡ tay Hành Vân ra, hàng mi lướt qua lòng bàn tay hắn, nàng nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi đến Duệ vương phủ.”
Sau đấy nàng phải rời đi.
“Ừ!” hành Vân đáp một tiếng, buông Thẩm Ly ra, nhìn ngọn lửa: “Chờ thêm một lúc đi!”
Thẩm Ly
nghiêng đầu nhìn Hành Vân, thấy trong mắt hắn phản chiếu ánh lửa bừng
bừng, khóe môi hiếm khi không còn độ cong. Nàng chợt nhớ lại những lời
Hành Vân nói với Duệ vương hôm qua, hắn muốn bảo vệ tiểu viện vì đây là
nhà của hắn, còn bây giờ chốn dung thân của hắn đã bị hủy, bị đốt cháy
rụi, tâm trạng của hắn làm sao dễ chịu được.
Thẩm Ly siết chặt nắm tay, nếu có thể, nàng muốn Hoàng thái tử kia phải trả món nợ
này, nhưng bây giờ nàng đã dùng pháp lực ở đây, chỉ e là truy binh của
Ma giới sẽ đến ngay, nàng không thể tiếp tục ở lại nữa. Thẩm Ly nhìn
tiểu viện đang dần hóa thành tro bụi. Nàng biết những ngày tháng ở đây
Thẩm Ly nghĩ đến luồng Ma khí vừa mới biến mất lúc nãy, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Thẩm Ly!” Hành Vân bỗng đưa tay chỉ về góc Đông Nam, “Duệ vương ở bên kia.”
Thẩm Ly
ngẩng đầu lên nhìn, ở góc Đông nam đã không nhìn ra được phòng ốc gì
nữa, chỉ có một đám huyết anh nhi[2] phát sáng đang bò khắp phòng, giống như muốn ăn sạch cả phòng. Thẩm Ly rùng mình, nàng quay đầy nhìn Hành
Vân, vốn muốn để hắn lại đây nhưng huyết anh nhi cũng từ từ bò về phía
họ. Thẩm Ly nghiến răng nắm tay Hành Vân: “Chút nữa dù thế nào cũng
không được rời khỏi ta ba bước.”
[2] Em bé máu
Hành Vân cười: “Nắm chặt như vậy ta không hất ra được đâu.”
Trước mắt
tối đi, đến khi họ lại mở mắt thì đã vào bên trong một căn phòng, căn
phòng thường ngày bề thế nhưng giờ đây khắp nơi toàn máu nhỏ từ trên
người những huyết anh nhi bên ngoài, trong lúc Hành Vân không chú ý, tay bị một giọt máu nhỏ lên, hắn cảm thấy đau rát, tay bốc lên khói xanh,
thủng một lỗ đen ngòm.
Hành Vân
không lên tiếng, Thẩm Ly cũng không biết, nàng nhìn trái nhìn phải, phát hiện một cánh cửa ngầm phía sau tủ sách, cửa ngầm chưa đóng, thông đến
một gian phòng tối om. Thẩm Ly chụm hai tay, một ngọn lửa bừng sáng lên
trong lòng bàn tay. Nàng đi phía trước, dắt theo Hành Vân, mỗi một bước
đều vô cùng cẩn thận.
“Á!”
Lại là một
tiếng thét nữa, trong đường hầm chật hẹp càng trở nên vang vọng chói
tai. Thẩm Ly càng nóng lòng hơn, nếu Duệ vương chết đi…
Ánh lửa
trong lòng bàn tay chiếu đến lối ra ở phía trước, là một căn phòng rộng
rãi, có ánh nến bập bùng bên trong, còn chưa vào phòng đã nghe giọng nói thê lương của Tiểu Hà: “Chu Thành Cẩm! Ngươi không sống được nữa đâu,
cô ta cũng không sống được nữa, các người đều phải chết!”
Bước vào
phòng, Thẩm Ly một cước đạp văng bình phong chắn mất tầm nhìn, chỉ thấy
Tiểu Hà tóc đen tán loạn, đang bay trong không trung như oán quỷ, còn
Duệ vương tay đang nắm Thanh phong kiếm dài ba thước đứng bên một chiếc
giường, khóe môi đã có vết máu. Trên chiếc giường mà hắn đang tử thủ có
một nữ nhân sắc mặt tái nhợt đang nằm yên ở đó, vẻ mặt an nhiên, dường
như đã ngủ rất nhiều năm.