Bổn Vương Ở Đây

Chương 12 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Thẩm Ly và Hành Vân đột nhiên xông vào

khiến Tiểu Hà giật mình, đôi mắt đỏ như máu nhìn hai người, mở miệng hét lên: “Ai cản ta đều phải chết!” Yêu khí như đao xông ra từ miệng Tiểu

Hà, xé rách không khí, nhắm đến Thẩm Ly và Hành Vân.



Thẩm Ly chắn trước mặt Hành Vân, tay vung lên, yêu khí như va phải một bức màn vô

hình, tản đi hết, nhưng oán khí ẩn chứa bên trong vẫn bao trùm trước mặt Thẩm Ly, nồng đậm đến mức khiến nàng nhíu mày: “Ta vẫn thích bộ dạng đỏ mặt xấu hổ của cô hơn. Nếu cô không tự biến trở lại, ta sẽ khiến cô

không bao giờ trở lại được nữa!” Lời chưa dứt, Hồng anh thương xuất hiện trong lòng bàn tay, nàng vừa động sát tâm bỗng nghe Duệ vương hét lên:

“Không được làm tổn thương cô ấy!”



Giọng hắn

khản đặc, nhưng từng chữ rất rõ ràng, nếu không phải vì tình cảnh này,

Thẩm Ly vẫn tưởng Duệ vương thật sự vô cùng yêu Tiểu Hà, ngay cả trong

tình huống này cũng không nỡ làm tổn thương nàng ta.



“Không được

làm tổn thương ta?” Tiểu Hà nghe vậy cổ họng phát ra một âm thanh như

cười như khóc, “Chu Thành Cẩm… Chu Thành Cẩm! Ngươi từ bi hay tàn nhẫn

đây?” Giọng Tiểu Hà vừa dứt, lệ khí khắp người càng đậm, “Nếu vậy thì

các ngươi hãy chết chung đi!”



Mặt đất rung chuyển, một âm thanh sụp đổ cực lớn từ bên ngoài động truyền vào, Thẩm

Ly nghĩ nhất định là đám huyết anh nhi kia đã đè sập căn phòng bên

ngoài, chỗ này ở dưới đất nên chưa bị ảnh hưởng, nhưng ra vào chỗ này

chỉ có một thông đạo kia, lúc này cửa động đã bị phong bế, rõ ràng là

muốn chôn sống tất cả mọi người trong này dưới lòng đất, không cần Tiểu

Hà ra tay, chờ khi hết không khí thì tất cả mọi người đều bị ngộp chết.



“Ngươi cứ

bảo vệ cô ta đi, ngươi có thể vĩnh viễn bảo vệ cô ta rồi.” Thân hình

Tiểu Hà dần mờ đi, “Còn ta, ta sẽ hủy cả Duệ vương phủ này của ngươi.”

Thẩm Ly lắc người, muốn bước lên chộp lấy nàng ta. Tiểu yêu linh bên

ngoài chịu ảnh hưởng của Tiểu Hà, nếu giết nàng ta lúc này, có lẽ sẽ

giải tỏa lệ khí trên người nàng ta thì yêu linh bên ngoài tự nhiên sẽ

khôi phục trạng thái bình thường. Nhưng Thẩm Ly quên mất, lúc này Hành

Vân đang nắm tay kia của nàng, động tác hơi bị vướng víu nên không kịp

bắt lấy tay Tiểu Hà.



Thẩm Ly

nghiến răng, tức giận hất mạnh tay Hành Vân ra, nàng quay đầu trừng mắt

nhìn Hành Vân với vẻ mặt vô tội, còn chưa lên tiếng thì Hành Vân đã thở

dài: “Lúc nãy cô bảo ta nắm chặt một chút mà!”



Thẩm Ly tức
trước đả thương Vương thượng, Mặc Phương tội đáng muôn chết!”



Thẩm Ly ra vẻ tức giận: “Đứng dậy! Ta phiền nhất là ngươi làm trò này với ta!”



Hành Vân lui về phía sau một bước, im lặng quan sát nam nhân đang quỳ trên mặt đất.

Thẩm Ly chỉ nghĩ hắn đề phòng nên quay đầu lại nói với hắn: “Không sao,

hắn là thuộc hạ của ta.” Nói xong, Thẩm Ly lại suy nghĩ, cảm thấy Mặc

Phương ắt có chuyện lớn mới đến tìm mình, để Hành Vân biết quá nhiều

chuyện của Ma giới Tiên giới cũng không ổn, một phàm nhân như hắn có thể đoán ra chuyện Phàm giới đối với thân thể của hắn đã là một gánh nặng

cực lớn, nếu để hắn biết thêm bí mật của Tiên gia, nói không chừng ngày

nào đó sẽ bị sét đánh.



Thẩm Ly quan sát bốn phía, đám huyết anh nhi kia bị ảnh hưởng bởi ánh nắng, toàn bộ

đều bò trên mặt đất không động đậy, nhưng đề phòng vạn nhất, Thẩm Ly vẫn đưa Hồng anh ngân thương trong tay cho Hành Vân nói: “Ngươi cầm lấy đi, tạm thời đi xa một chút, ta có chuyện muốn bàn với hắn, trên ngân

thương này có sát khí, tiểu yêu linh không dám làm gì ngươi đâu.”



Hành Vân

chưa nói là lấy thì Thẩm Ly đã nhét ngọn thương vào lòng hắn, hắn nhìn

ra được ban ngày đám huyết anh nhi sẽ bất động, vốn muốn từ chối nhưng

thấy Mặc Phương đang quỳ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng chằm chằm

nhìn hắn, ánh mắt đó như đang nói: “Dám nhận thương của Vương thượng!

Đáng chết!”, Hành Vân im lặng, vậy là hắn ôm ngọn thương vào lòng, nhàn

nhã bước sang một bên, cuối cùng còn quay đầu cười ôn hòa với Mặc

Phương.



Nắm tay Mặc

Phương siết chặt, Thẩm Ly cười đỡ hắn dậy, vỗ lên cánh tay hắn: “Hảo

tiểu tử, lần trước đa tạ ngươi đả thương ta mới phải, nếu không ta đã bị bắt về từ lâu rồi!” Mặc Phương cao hơn bọn họ một cái đầu, Thẩm Ly nhìn lên, thấy trên cổ Mặc Phương có một vết sẹo do Hồng anh thương của nàng để lại, cho dù năng lực phục hồi của Ma tộc có tốt đến đâu đi nữa, vết

sẹo này cũng không thể mờ đi.



Thẩm Ly thở dài: “Chờ ngày sau hôn ước này được phế trừ, ta trở về Ma giới nhất định sẽ bù đắp cho ngươi.”



Mặc Phương

cúi đầu: “Thuộc hạ không dám!” Mặc Phương không phí lời nữa, thẳng thắn

nói, “Tối qua có phải Vương thượng đã dùng pháp lực? Ở trên đã có người

phát giác, truy binh sắp đến, nếu Vương thượng không đi, chỉ e là sẽ khó mà đi nữa.”



Đạo lý này

đâu phải Thẩm Ly không biết, chỉ là tình hình bây giờ như vậy bảo nàng

làm sao mà đi, Tiểu Hà hại chết Duệ vương, trong triều không còn ai đối

kháng với Thái tử nữa, ai có thể bảo vệ Hành Vân đây?