Bổn Vương Ở Đây
Chương 13 :
Ngày đăng: 15:36 19/04/20
“Hôm nay e là ta vẫn chưa thể đi!” Ánh mắt Thẩm Ly nhìn đám huyết anh nhi xung quanh, “Ở đây vẫn còn việc chưa xử lý xong.”
Thấy Thẩm Ly khó xử, Mặc Phương cũng bất giác nhíu mày, hắn thật không muốn hối thúc Thẩm Ly, nhưng chuyện này đích thực không thể chậm trễ, hắn ôm quyền
khuyên: “Vương thượng! Chuyện rời đi không thể kéo dài nữa. Nếu Vương
thượng bị bắt về, Ma quân sẽ không để Vương thượng có cơ hội đi nữa.
Thiên giới đang chuẩn bị hôn sự rồi, lúc này…”
Lúc này thì
sao, Thẩm Ly rõ hơn ai hết, nàng nhìn về phía sau, Hành Vân đang đứng
đó, cầm Hồng anh thương của nàng hiếu kỳ đập lên mông một huyết anh nhi, ngay cả tiếng khóc còn chưa kịp phát ra thì nó đã bị sát khí trên ngọn
thương xé thành mây khói, Hành Vân dường như cũng thấy vậy mà cảm thán,
lại xoay tới xoay lui tỉ mỉ xem xét ngọn ngân thương.
Khóe miệng Thẩm Ly giật giật, quay đầu lại xoa mi tâm: “Ừ, ta biết rồi, chỉ là bây giờ ta không thể nào để mình đi được!”
“Vương
thượng?” Đôi mày nhíu chặt của Mặc Phương truyền đạt sự khó hiểu của
hắn, trong mắt hắn, xưa nay Thẩm Ly chỉ nói làm và không làm, hiếm khi
có cách nói “Không thể làm được” như vậy, “Thuộc hạ không hiểu!”
“Thời gian
này ta ở Nhân gian đã trải qua nhiều chuyện, vô tình đã để mắt đến một
người.” Nàng bất chợt dừng lại, nhìn sang Hành Vân, Mặc Phương sắc mặt
ngơ ngác, dõi theo ánh mắt nàng nhìn sang nam nhân bên cạnh, y phục của
người đó sau một đêm bôn ba đã vô cùng hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, hơi
thở yếu ớt, vừa nhìn đã biết là tướng đoản mệnh.
Đây là… người Vương thượng để mắt tới sao?
Vào lúc này
cổ tay của Hành Vân dường như vô lực, không giữ được ngân thương nữa để
nó rơi xuống đất, lăn tròn về đám huyết anh nhi, sát khí toàn thân ngân
thương giết cho đám yêu linh đã bị ánh nắng đoạt đi sức mạnh không còn
manh giáp, nhưng oán khí trong người yêu linh lại vọt ra, khiến Hành Vân đang đuổi theo phía sau ho không ngừng. Đến khi hắn nhặt được ngân
thương lên thì người lại tiều tụy thêm vài phần nữa.
Thẩm Ly khẽ
thở dài: “Là một người như vậy đó, trước lúc gặp hắn ta cũng không ngờ…” Thẩm Ly ngước mắt, thấy Mặc Phương nhíu chặt mày, nàng nói: “Hắn khác
với chúng ta, thân thể yếu đuối kia bị giày vò mấy chốc thì sẽ chết. Bây giờ ta thực sự không yên tâm để hắn ở lại. Ta phải sắp xếp cho hắn ổn
thỏa rồi mới có thể rời đi. Tuy ta ưng hắn nhưng cũng biết người ma khác biệt, phàm nhân thọ mệnh rất ngắn, kiếp sau cũng không tiếp tục ký ức
của kiếp trước.” Thẩm Ly dừng lại, giọng điệu chậm rãi nhưng kiên định:
trôi nổi trong không trung, người thường không thể nhìn thấy được.
Tiểu Hà bò trên lan can khóc đến rách tim rách phổi: “Ta không nên hại người khác! Ta không nên hại người khác! Ta sai rồi!”
Lúc này Thẩm Ly mới thả nàng ta ra, mặc cho Tiểu Hà bò trên lan can, nước mắt nước mũi từng dòng từng dòng rơi xuống mặt hồ.
Hành Vân thở dài: “Thì ra yêu linh hóa oán cũng sợ bị đánh. Chiêu này tuy đơn giản nhưng lại có ích đến không ngờ.”
“Là trước đó ngươi đã nhắc nhở ta.” Thẩm Ly nhìn Tiểu Hà vẫn đang khóc than nói,
“Chẳng phải cô ta có tính khí trẻ con đó sao, bị phụ tâm ý liền muốn báo thù, nhưng lại chưa từng nhẫn tâm ra tay với người đó.” Cho dù là ở
trong địa thất kia nàng ta đã có ý định này nên bít lại lối ra, nhưng
nếu nàng ta muốn giết Duệ vương thì lúc đó có thể trực tiếp ra tay. Thẩm Ly thở dài: “Bị thương bèn trốn trong nhà, nếu không có yêu linh khắp
nơi thì e là cô ta chưa lật một hòn gạch lên thì đã trốn mất rồi. Một kẻ có tính cách trẻ con như vậy đương nhiên phải đánh. Nhưng nếu cô ta
không ra thì ta cũng chỉ đành ra tay giết cô ta thôi. Diệt cỏ tận gốc.”
Hành Vân bật cười: “Tóm lại là đều dùng vũ lực chế phục.”
Mặc cho Tiểu Hà đau lòng khóc lóc thật lâu, Thẩm Ly mới vỗ vỗ vai nàng ta nói: “Ta
đồng tình với cô, chuyện đã đến nước này, cô có khóc cũng vô ích. Duệ
vương phủ không phải là nơi cô có thể tiếp tục ở lại, cô đi đi, sau này
ta sẽ nói với Duệ vương là ta đã giết cô rồi, hắn cũng không thể làm gì
ta được.”
Tiểu Hà từ
từ nín khóc lắc đầu: “Ta không… Đến bây giờ ta vẫn không tin…” Cả người
nàng ta vô lực khuỵu xuống đất, “Người đối với ta tốt như vậy, mà… chỉ
coi ta là một vị thuốc thôi, đối với ngài ấy, nhìn thấy ta giống như là
nhìn thấy hi vọng để cô ấy sống lại… Ta chỉ là một vật thay thế thôi.
Thậm chí ngay cả vật thay thế cũng không bằng.”
Thẩm Ly im
lặng, đang không biết an ủi nàng ta thế nào thì Hành Vân đột nhiên lên
tiếng: “Ừ, không sai, cô chỉ là một vị thuốc thôi. Theo ta thấy thì giữa họ vốn không có khe hở nào để cô chui vào đâu.” Lời hắn nói rất đơn
giản, Thẩm Ly liếc nhìn hắn, thấy cái miệng kia lại thốt ra một câu
khiến người ta không vui…
“Con gà còn muốn sống, huống gì là một yêu vật thông minh như cô, bởi vậy, để không bị đem hầm, cô hãy đi mau đi.”
Lúc này mà ngươi nhắc đến gà là có ý gì hả!