Bổn Vương Ở Đây
Chương 14 :
Ngày đăng: 15:36 19/04/20
Tiểu Hà lau nước mắt, suy nghĩ hồi lâu,
cuối cùng lại nói: “Ta vẫn muốn gặp ngài ấy một lần… Nếu ta đi rồi thì
sau này không thể gặp ngài ấy nữa. Tuy trong mắt ngài ấy ta chẳng là gì
cả, nhưng từ thời khắc đầu tiên nhìn thấy thế giới này, ngài ấy chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta.” Dường như Tiểu Hà nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, tròng mắt từ từ đỏ lên, “Ta cố gắng biến thành
người, học nói chuyện, học quy tắc, lấy lòng ngài ấy… chỉ là vì muốn
được ở bên ngài ấy… Không phải để ngài ấy giết ta…”
Thẩm Ly thở
dài, ngồi xổm xuống nhìn nàng ta: “Tuy lời này có hơi tàn nhẫn, nhưng cô cũng phải nghe, Duệ vương kia từ thời khắc bắt đầu nuôi cô, đã muốn
giết cô rồi, đối với hắn mà nói, đây là giá trị duy nhất để cô tồn tại.
Cho dù cô có làm nhiều chuyện hơn nữa, trả cái giá thảm khốc hơn nữa hắn cũng chẳng mảy may động lòng, điều đó không hề có ý nghĩa, cô có hiểu
không?” Thẩm Ly nâng mặt nàng ta, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho
nàng ta nói, “Bởi vậy, hảo cô nương, vì bản thân mình, cô hãy mau đi đi. Quên hắn đi, thế gian này còn nhiều điều thú vị mà cô không ngờ đến
đó.”
Hành Vân ở
sau lưng im lặng xem xét Thẩm Ly, Tiểu Hà cũng ngẩn ra nhìn nàng, sau đó cúi đầu: “Cô nương tiêu sái, nhưng ta…” Nàng ta khựng lại, vùi đầu vào
gối, nhưng vẫn không cam lòng nói, “Ta vẫn muốn xem thử, rốt cuộc là nữ
nhân thế nào mà có thể khiến ngài ấy phí bao tâm huyết để cứu. Ta muốn
biết ta và người ngài ấy thích rốt cuộc cách nhau bao xa.”
Thẩm Ly ngẩng đầu nhìn Hành Vân, Hành Vân nói: “Đi xem thử đi, dù sao cũng phải triệt để chấm dứt hy vọng chứ.”
Thẩm Ly mấp
máy môi muốn nói, còn xem gì nữa đây, sự thật chẳng phải bày ra đó rồi
sao. Cho dù Tiểu Hà tốt hơn nữ nhân nằm ở dưới kia mọi mặt, nhưng Duệ
vương không thích nàng ta thì cũng đâu còn cách nào. Nhưng thấy Tiểu Hà
kiên trì như vậy, nàng bèn nuốt lời này xuống bụng nói: “Đi thôi, xuống
dưới, chút nữa cô trốn trong thông đạo đừng ra ngoài. Hành Vân, ngươi
hãy chắn cô ấy lại. Ta sẽ đưa Duệ vương đi, cô muốn làm gì nữ nhân đó
cũng được.” Dù sao đó cũng là một người chết, Tiểu Hà cũng không làm gì
nàng ta được.
Thẩm Ly thi
pháp, ba người lập tức di chuyển đến bên ngoài thông đạo dưới địa thất,
Thẩm Ly đưa mắt nhìn Hành Vân, Hành Vân ngoan ngoãn chắn trước mặt Tiểu
Hà. Thẩm Ly lúc này mới bước ra, thấy Duệ vương vẫn ngồi bên giường, ánh mắt dán chặt vào nữ nhân trên giường, nàng nói: “Tiểu Hà đã bị ta giết
rồi.”
Một câu nói
nhàn nhạt vang lên trong phòng, thân hình Duệ vương cứng lại, không hề
quay đầu. Thẩm Ly nói tiếp: “Những yêu linh hóa oán trong Vương phủ đã
trở lại bình thường, ta đưa ngươi ra ngoài.”
một lượng ta cũng không thèm! Nếu hắn mà dám tính kế với ta thì ta nhất
định dẫm nát mỗi một khúc xương của hắn.”
Lời này của nàng kiên định quyết đoán, dọa cho Hành Vân ngẩn ra, chớp mắt nhìn nàng: “Thật táo bạo!”
Thẩm Ly sực
tỉnh gãi đầu: “Đương nhiên, tuy lúc trước ta nói ưng ngươi, nhưng sau
này ta sẽ không ở bên ngươi đâu, bởi vậy ngươi vẫn có thể tự do cưới
gả.” Nghe nàng nói vậy, Hành Vân bất giác bật cười, ý cười chưa thu hết
thì Thẩm Ly lại nói, “Ta cũng không có thời gian ở đây nữa, đi, ta đưa
ngươi ra ngoài.”
“Được.” Hành Vân y lời đưa tay ra, nhưng trước lúc nắm được bàn tay Thẩm Ly thì bỗng rụt lại, hắn ho nhẹ một tiếng rồi cong người.
Thẩm Ly cả kinh, còn chưa kịp hồi thần thì thấy Hành Vân ói ra một ngụm máu đen, Thẩm Ly hoảng sợ: “Làm sao vậy?”
Hành Vân
dường như muốn nói, nhưng vừa cứ mở miệng thì một ngụm máu đen lại trào
ra, Thẩm Ly vội bước tới dìu hắn, kéo tay hắn muốn bắt mạch, nhưng lúc
này bỗng thấy trên cánh tay hắn có một lỗ đen ngòm to bằng ngón tay cái, nàng xem xét kĩ, đây chẳng phải là vết thương do máu của đám huyết anh
nhi kia rơi trúng tạo thành sao.
“Bị thương lúc nào?” Thẩm Ly tức giận, “Tại sao không sớm nói với ta?”
Quanh miệng
vết thương đã thối rữa, phạm vi màu đen từ từ lan rộng. Huyết anh nhi
sinh ra từ oán khí, máu của bọn chúng đương nhiên vô cùng dơ bẩn, thối
xương nát thịt, còn mang theo độc tính, cơ thể Hành Vân vốn yếu đuối, bị nhiễm độc khí sẽ nghiêm trọng hơn người bình thường rất nhiều. Hơn nữa
đã lâu như vậy mà hắn lại chẳng kêu tiếng nào…
Thẩm Ly tức
giận muốn đánh hắn, nhưng lại sợ mình không khống chế được lực đạo mà
đánh chết hắn. Chỉ đành nghiến răng nuốt giận vác hắn lên nói: “Nhằm lúc này lại độc phát ói máu, ngươi thật muốn hại chết ta phải không?”
Sắc môi Hành Vân thâm đen, vệt máu đen vẫn còn trên khóe miệng, nhưng hắn lại thấp
giọng cười: “Ta muốn nhịn lắm nhưng không nhịn được, ta cũng đâu biết
làm sao.”
Thẩm Ly nghiến răng: “Bệnh tật không có bản lĩnh mà còn đòi làm anh hùng nữa. Ngươi im miệng đi!”
“Haiz…” Hành Vân khàn giọng thở dài: “Lúc trước cô sa cơ ta cũng đâu có chê bai cô.”