Bổn Vương Ở Đây
Chương 15 :
Ngày đăng: 15:36 19/04/20
Thẩm Ly không dám đưa Hành Vân đi lung
tung, sợ độc khí sẽ lan nhanh hơn trong người hắn, nàng đặt Hành Vân
trong một căn phòng trống, lúc này Duệ vương phủ đã không còn lấy một
bóng người, Thẩm Ly chỉ đành nghiến răng điểm lên cánh tay hắn: “Tạm
thời chỉ có thể giảm bớt đau đớn cho ngươi, ta không biết y thuật, bởi
vậy ta chỉ đành rời khỏi Kinh thành, ra ngoại thành bắt một Sơn thần Địa tiên biết trị bệnh về, thời gian sẽ lâu một chút, ngươi hãy kiên nhẫn
chờ, không được đi đâu hết.”
Hành Vân cười bất lực: “Còn có thể đi đâu nữa? Bây giờ ta có muốn động cũng không động được nữa rồi.”
Thẩm Ly đứng dậy, im lặng nhìn Hành vân một lúc, giọng điệu trầm thấp: “Chút nữa… có lẽ ta sẽ không quay lại nữa, nhưng ngươi yên tâm, tiểu tiên trị bệnh
cho ngươi nhất định sẽ đến.” Nàng quay người rời đi không chút lưu
luyến, chỉ còn giọng nói lưu lại trong không trung trầm thấp hơn ngày
thường vài phần, “Lần này cách biệt đường xa dịu vợi, không gặp lại nhau nữa… Hãy bảo trọng!”
“Những ngày qua đa tạ đã chăm sóc.”
Hành Vân
nhìn căn phòng trống không, im lặng một hồi lâu rồi bỗng bật cười: “Cảm
tạ mà nhỏ tiếng như vậy, cô rốt cuộc là không muốn nói đến mức nào đây…” Gió xuyên qua cửa sổ chưa đóng thổi vào phòng, thổi tung mái tóc của
Hành Vân, cắt ngang tiếng thở dài bên môi hắn: “Đến cuối cùng… cũng
không nhìn thẳng vào ta lấy một lần.”
Thật khiến người ta thất vọng!
Thẩm Ly nghĩ tuy Mặc Phương kéo dài cho nàng được nửa ngày, nhưng đối diện với tinh
binh của Ma giới, cho dù hắn có dốc toàn lực cũng chưa chắc cầm cự được
lâu như vậy. Thẩm Ly thực sự không dám tiếp tục ở lại Duệ vương phủ, nếu truy binh tìm đến chỉ hại Hành Vân, vạ lây người vô tội. Bây giờ pháp
lực của nàng đã hồi phục bảy, tám phần, đối diện với truy binh tuy không hoàn toàn chắc chắn có thể trốn thoát, nhưng ở nơi hoang vu không người này, ít ra nàng cũng có thể dốc toàn lực, càng có thêm vài phần hi
vọng.
Một mình
Thẩm Ly hành động rất nhanh, chớp mắt đã ra đến ngoại thành, nàng đứng
trên đỉnh núi nhìn ra xa, là một ngày gió và nắng đẹp, thu hết nắng vào
mắt, cửa thành đã ở một nơi rất xa, nàng quay người bước vào trong rừng, tìm nơi linh khí cực thịnh, lòng bàn tay ngưng tụ pháp thuật, úp chưởng xuống đất nghiêm giọng hét lên: “Ra đây!”
Dường như có một đạo linh quang trong tay nàng truyền xuống đất, ánh sáng lấy nàng
làm trung tâm, tỏa nhanh ra bốn phía, núi đá rung động, chim thú thất
kinh chạy loạn, gió mạnh thổi tung góc áo Thẩm Ly, đến khi vạt áo nàng
lại rơi xuống đất thì chưa đến một khắc sau, rừng núi tĩnh lặng bỗng
xuất hiện mấy bóng người. Tất cả đều đứng quanh Thẩm Ly, chờ ánh sáng
quanh người họ tản đi hết, Thẩm Ly đảo mắt một vòng, ở đây có một ông
Hồ Lộc gãi gãi đầu: “A… Là người tên Hành Vân đó viết…” Hắn muốn bảo nữ nhân kia đi đi, nhưng hình như nàng không nhìn thấy.
Trong căn phòng nhỏ của Duệ vương phủ.
Hành Vân im
lặng nằm trên giường, mặc cho nam nhân xích bào hiếu kì xem xét hắn, hắn cũng không giận, chỉ mỉm cười nhìn lại. Xích Dung quan sát một lúc rồi
khen: “Thật là một phàm nhân trấn định, không lo lắng cho hoàn cảnh của
mình sao? Bộ dạng ngươi xem ra là sắp chết rồi đấy.”
“Lo lắng thì ta có thể sống lâu hơn một chút à?” Hành Vân cười nói, “Nếu vậy thì ta sẽ lo lắng một chút.”
Xích Dương
bị hắn chọc cười: “Không hổ là nam nhân mà Bích Thương vương ưng ý, thú
vị đó.” Hắn quay đầu ra cửa vẫy vẫy tay, “Này, Thanh Nhan, ngươi cũng
đến trò chuyện với hắn đi. Nam nhân Thẩm nha đầu ưng ý đó, hiếm thấy
chưa!”
Nam nhân giữ ngoài cửa lạnh lùng quay đầu nhìn hắn: “Nếu thật là vậy thì ngươi cứ
trêu chọc hắn nữa đi, coi chừng sau này bị ghi hận báo thù đấy!”
“Ô, đúng
nhỉ!” Ngón tay của Xích Dung sắp chạm đến Hành Vân, nghe vậy liền thu
lại, ngoan ngoãn đứng một bên, “Ta cũng không muốn dây vào kẻ phiền phức khó chịu kia đâu!”
Hành Vân không nói lời nào mà nhìn Xích Dung mỉm cười.
Bỗng nhiên
không khí chuyển động, tóc của Thanh Nhan đứng ở cửa khẽ bị dựng lên,
sắc mặt hắn nghiêm túc nhìn vào không trung. Ánh mắt Xích Dung lóe lên
một tia tinh quang, cao giọng nói: “Ma quân có lệnh, nếu Bích Thương
vương Thẩm Ly còn không chịu hồi cung thì chặt tay chặt chân, phế hết
gân cốt trói về thành thân… Ta xưa nay mềm lòng, không xuống tay với
người quen được, bởi vậy chỉ đành giết nam nhân này…”
Lời chưa dứt bỗng trên nóc nhà truyền đến tiếng nứt giòn giã, lúc tiếng động truyền
đến tai thì Hồng anh thương cũng cắm bên chân Xích Dung, sát khí lan tỏa ép hắn không thể không lùi về sau một bước, tiếp đó một tiếng động to
hơn nữa truyền đến, ngói trên mái nhà rơi xuống, một nữ nhân tóc cột cao áo thụng từ trên trời giáng xuống, tay không đánh với Xích Dung vài
chiêu, ép hắn lui ra cửa đứng cùng Thanh Nhan. Còn Thẩm Ly thì lắc mình, đứng vững trước giường Hành Vân, rút Ngân thương ra, ánh mắt đáng sợ.
“Bổn vương ở đây, ai dám hỗn xược!”