Bổn Vương Ở Đây
Chương 16 :
Ngày đăng: 15:36 19/04/20
Mây đen biến đổi, không thấy chớp giật chỉ nghe sấm vang, bá tánh trong Kinh thành thấy dị tượng đều hoảng sợ bất an.
Duệ vương
phủ, trong một căn phòng nhỏ ngập tràn sát khí. Trên gương mặt Xích Dung vẫn mang theo ý cười, nhưng chiếc quạt trong tay đã được xòe ra. Thanh
Nhan cũng rút kiếm khỏi vỏ, không khí trong phòng biến đổi. Đôi bên đều
biết, tình này cảnh này, đối phương sẽ không vì quen biết mà hạ thủ lưu
tình. Nếu đã chiến thì sẽ là ác đấu.
“Vương gia!” Xích Dung phe phẩy chiếc quạt trong tay cười nói, “Chuyến này cô đi đã
mang đến cho Ma quân không ít phiền phức. Ma quân đã nổi trận lôi đình,
bây giờ bốn phía đều là truy binh…” Xích Dung nhìn Hành Vân say lưng
nàng, “Có lẽ Vương gia có thể tự giữ mình, nhưng tuyệt đối không bảo vệ
được hắn. Mong Vương gia có thể xem xét tình thế, đừng quyết làm theo ý
mình nữa.”
Thẩm Ly mặc kệ hắn, chỉ khẽ nghiêng người, liếc mắt nhìn Hành Vân sau lưng: “Còn sống không?”
“Còn sống!” Hành Vân lắc đầu cười thấp: “Nhưng chắc sắp chết rồi!”
“Không chết
nổi đâu!” Tay phải Thẩm Ly giữ thương, ngân thương vạch qua, tay trái
nắm lấy mũi thương dùng lực, mũi thương bén nhọn cắt đứt lòng bàn tay,
ngân thương uống máu lập tức bừng sáng.
Thanh Nhan
nhíu mày, muốn tiến lên bắt lấy Thẩm Ly, nhưng thấy tay trái Thẩm Ly
vung lên, máu nhỏ về phía trước ba bước, Thanh Nhan đạp lên vết máu liền cảm thấy toàn thân như có một ngọn lửa bỏng rát thiêu đốt, hắn dùng
pháp lực ép khí nóng tản đi, nhưng không ngờ cơn nóng lại luồn lách
giống như có ý thức, thậm chí đập vào đôi mắt hắn, Thanh Nhan muốn bảo
vệ mắt nên không thể không lui lại.
Ngân thương
trong tay Thẩm Ly xoay chuyển, cắm thẳng xuống mặt đất, vết máu từ mũi
thương chảy xuống thân thương thấm vào lòng đất. Kim quang lóe lên, ngăn cách thành một cự ly chừng hai thước quanh người Thẩm Ly, hình thành
một màn sáng, bao bọc cả Hành Vân bên trong. Thẩm Ly tiện tay xé một
mảnh vải từ vạt áo băng tay trái lại, sau đó quay đầu nhìn Hành Vân: “Có ta ở đây, chàng không chết nổi đâu!”
Hành Vân
ngẩn ra nhìn nàng, màn sáng sau lưng nàng lấp lánh, nhưng lúc này hào
quang rực rỡ đến đâu đi nữa cũng không chói lọi bằng Thẩm Ly, khí thế
của nàng đủ để giữ chặt tầm mắt của hắn, khiến hắn gần như quên đi bản
thân…
Cánh tay
Thẩm Ly vòng qua nách hắn, nửa cõng nửa dìu hắn sau lưng, thân thể tiếp
xúc, nhiệt độ trên người nàng truyền đến, theo dòng máu làm ấm cả lục
phủ ngũ tạng. Khóe môi Hành Vân hiếm khi không còn độ cong, trong đôi
mắt cụp xuống không biết ẩn giấu cảm xúc gì, tối đen một mảng.
“Vương gia!” Thanh Nhan nghiêm túc nói, “Huyết tế thuật tổn thương nguyên thần, hôn
kỳ sắp đến, mong Vương gia trân trọng thân thể.”
Thẩm Ly cười lạnh: “Chẳng phải là chặt chân chặt tay cũng trói ta về thành thân sao, chỉ là tổn thương chút nguyên thần thôi mà, có gì phải sợ.” Nàng đảo
mắt, tuy không nhìn thấy nhưng có thể thăm dò được vị trí của truy binh
chắn ta sẽ đồng ý vậy!”
Trong không
trung còn vương lại một sợi tóc dài rơi trên mặt hắn, Hành Vân bóp chặt
nó trong tay, bỗng nhiên, không biết vì sao hắn lại cảm thấy mình không
cười nổi.
Không thể… ở bên hắn sao…
Mây khói lướt qua người.
“Một phàm
nhân thôi, sau khi vào luân hồi thì kiếp trước chẳng qua chỉ là chuyện
của mấy chục năm.” Ma quân đạp trên mây lạnh giọng nói, “Hà tất vì hắn
mà lãng phí năm trăm năm tu vi để làm giảm pháp lực.”
Nghe vậy,
Xích Dung và Thanh Nhan đều kinh ngạc nhìn Thẩm Ly, năm trăm năm tu vi
đối với người thường xuyên liếm máu trên lưỡi đao như họ thì quan trọng
biết nhường nào, vậy mà Bích Thương vương lại… đem cho một phàm nhân?
Tay Thẩm Ly
bị xích Huyền thiết trói lại, mái tóc xõa tán loạn khiến nàng trông vô
cùng chật vật, nhưng ánh mắt không hề có chút thất vọng, nàng chỉ nhìn
về phương xa: “Con thích!”
Gương mặt
dưới mặt nạ của Ma quân dường như đang cười lạnh: “Lẽ nào con sợ ta phái người đi giết hắn, diệt cỏ tận gốc?” Giọng điệu Ma quân khẽ lạnh hơn:
“Cần gì ta ra tay, chẳng qua chỉ một vài năm nữa thôi, phàm nhân này sẽ
quên con đi, cưới vợ sinh con, sống một cuộc đời chẳng hề liên quan gì
đến con hết. Tâm ý của con chẳng qua cũng chỉ trôi theo dòng nước mà
thôi.”
Thẩm Ly im lặng, trong lòng nàng lại nghĩ, nếu thật sự như vậy cũng tốt.
Nàng hồi
tưởng lại tiểu viện trong ký ức, gió nhè nhẹ quét qua giàn nho phát ra
tiếng kêu sột soạt, thật là yên bình, người như Hành Vân nên sống mãi
một cuộc đời như vậy, nhưng một mình dù sao cũng quá đỗi cô đơn, có thể
tìm một người khác đến bầu bạn với hắn đương nhiên là tốt hơn. Mặc dù…
người đó không phải là nàng.
Thẩm Ly bỗng nhớ lúc mới tỉnh lại trong tiểu viện, lần đầu tiên trong đời nàng nhìn
thấy Hành Vân, ánh nắng nghiêng nghiêng, gió mơn man, hắn đang nằm trên
chiếc ghế lắc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mong quãng đời còn lại của hắn luôn có thể bình yên như vậy.
Thẩm Ly hít
một hơi thật sâu, nhìn mây trôi ở phía xa xa, sao bỗng dưng lòng nàng
lại hơi hơi hiểu được cảm nhận của Tiểu Hà rồi nhỉ. Có những chuyện
không phải đáng hay không, mà là có bằng lòng hay không.