Bổn Vương Ở Đây

Chương 17 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Cánh cửa bị băng phong chầm chậm mở, khí

lạnh từ trong điện ào ra, trong đại điện cao mười trượng có bốn cột băng đứng ở bốn góc, còn ở trung tâm là một quả cầu băng trong suốt cực lớn

bồng bềnh trong không trung.



Một nữ nhân

áo thụng bó eo đang cuộn người bị nhốt bên trong quả cầu, tóc nàng xõa

ra, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang ngủ say. Nhưng lúc đôi ủng cao

của người đến bước vào trong điện, đôi mắt đang nhắm lập tức mở ra, ánh

mắt sắc bén nhìn người đến.



“Vương gia!” Hắc y sứ giả quỳ một gối, khấu đầu hành lễ, “Thuộc hạ phụng mệnh đến

đây giải trừ lệnh cấm túc cho Vương gia.” Nói xong hắn lấy trong ngực ra một bình sứ, mở nắp đổ rượu máu trong bình xuống đất. Lúc này cột băng

bốn phía phát ra ánh hào quang, quả cầu ở trung tâm từ từ tan chảy, khi

quả cầu tan chảy chỉ còn bằng một nửa người, hào quang trong điện vụt

tắt, quá cầu dường như trong phút chốc mất đi lực chống đỡ, nặng nề rơi

xuống đất, làm tung tóe băng tuyết không biết đã tích lũy bao nhiêu năm

trên mặt đất.



Bị đóng băng quá lâu, tứ chi Thẩm Ly vẫn còn cương cứng, nàng khó khăn đẩy những

mảnh vụn của quả cầu còn trên người xuống, hất tay của hắc y sứ giả bước đến dìu, tự mình từ từ đứng dậy: “Đóng băng ta trong Tuyết Tế điện mà

gọi là cấm túc sao?”



Tuyết Tế

điện là cấm địa của Ma giới, cũng giống như Khư Thiên Uyên mà Ma tộc

trấn thủ, là nơi để trấn áp các yêu vật vô cùng lợi hại, điểm khác với

Khư Thiên Uyên là sức mạnh của phong ấn trong Tuyết Tế điện tuy mạnh hơn Khư Thiên Uyên rất nhiều, nhưng chỉ có thể phong ấn được một yêu vật.

Mà ngàn năm trở lại đây, yêu vật lợi hại của Ma giới nếu không phải bị

phong trong Khư Thiên Uyên thì bị giết hết. Vậy nên Tuyết Tế điện vẫn

luôn bị bỏ trống.



Lúc trước

Thẩm Ly có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị phong

ấn ở đây, càng không ngờ là tờ hôn thư của Thiên giới lại tạo cho Ma

quân áp lực lớn đến vậy, khiến Ma quân lo lắng nàng sẽ lại đào hôn lần

nữa. Thẩm Ly lắc lắc cổ tay, đạp lên những mảnh băng vụn bước ra cửa

lớn, nửa bất mãn nửa mỉa mai nói: “Đội nghênh thân của Thiên giới đến

rồi sao? Cuối cùng cũng chịu thả ta ra rồi.”



Hắc y sứ giả theo phía sau cung kính trả lời: “Vương gia nóng lòng rồi, hôn sự còn phải chuẩn bị một tháng nữa kia.”



Thẩm Ly ngẩn ra, quay đầu hỏi hắn: “Ta bị giam bao lâu rồi?” Nàng còn nhớ hôm bị bắt về Ma giới, Ma quân hạ lệnh giam nàng trong Tuyết Tế điện, nhưng không

ai cho nàng biết nàng sẽ bị giam bao lâu, nàng ở trong quả cầu băng

không biết ngày tháng, một ngày hay một năm đối với nàng không hề khác

biệt.


không chịu cưới, nói giống như là Vương gia của chúng ta cần hắn vậy.”



Thẩm Ly nghe vậy liếc Nhục Nha: “Phất Dung quân đến chỗ Thiên đế làm ầm ĩ mấy trận à?”



Nhục Nha

nghiêm túc lấy ngón tay đếm đếm, cuối cùng gãi đầu nói: “Đếm không xuể

nữa, trong mấy ngày Vương gia xuống Hạ giới và bị nhốt lại, nghe nói

Phất Dung quân trên trời cũng giở nhiều trò lắm.”



“Ồ, vậy thì

tâm lý ta cũng được cân bằng rồi.” Ít ra thì có một người khác cũng đang bị hôn sự này giày vò như nàng, chỉ nghĩ thôi đã thấy vui.



“Khốn kiếp!” Chiếc khay gỗ đỏ bị một tay áo rộng hất xuống đất, người hầu lập tức

quỳ xuống: “Tiên quân bớt giận!” Nam nhân mình mặc áo bào dát vàng tức

giận đá chiếc khay ra xa tức giận nói: “Chẳng phải cô ta đào hôn rồi

sao! Còn chọn hỉ bào gì nữa! Đã nói là đừng để ta nhìn thấy những thứ

này mà!”



Người hầu quỳ dưới đất nhỏ giọng đáp: “Tháng trước Bích Thương vương đã bị bắt về rồi!”



“Chẳng phải

cô ta đánh giỏi lắm ư! Sao nhằm ngay lúc này lại vô dụng vậy!” Phất Dung quân tức giận nghiến răng, “Không được, ta vẫn phải đi cầu xin Thiên

đế, cưới loại nữ nhân kia về thì tuyệt đối không được!” Nói xong hắn rũ

áo vội vã đi về phía điện của Thiên quân.



Người hầu đi theo vội bước lên: “Tiên quân, không được đâu! Ngài mà làm ầm lên nữa thì Đế quân sẽ giận đó!”



Phất Dung

quân mặc kệ hắn, đi một mạch đến Tẩm điện của Thiên quân, không kịp cho

người thông báo thì hắn đã đẩy cửa vào, quỳ sụp dưới đất khóc lóc nói:

“Hoàng gia gia, tôn nhi… tôn nhi có nỗi khổ mà!”



Trong điện

im lặng, Phất Dung quân khóc lóc một hồi, không nghe tiếng hét của Thiên đế, trong lòng đang cảm thấy kỳ quái, hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy

Thiên đế xanh mặt ngồi ở trên, bên trái còn có một người đang đứng, trâm ngọc xanh lười nhác cài mấy lọn tóc trên đầu, toàn thân bạch bào không

nhuốm một hạt bụi, người cao dong dỏng, Tiên khí dày đặc quanh thân

khiến Phất Dung quân thất thần.



Thiên đế kìm nén cơn giận, trầm giọng nói: “Còn không ra mắt Hành Chỉ quân đi?”



Phất Dung

quân ngẩn ra, cho dù hắn là người phóng đãng không biết danh hiệu các lộ thần tiên ở Thiên giới, nhưng Hành Chỉ quân thì hắn vẫn biết, thần

Thượng cổ, vị thần duy nhất còn sống đến bây giờ.