Bổn Vương Ở Đây

Chương 21 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Thân thể ấm nóng mềm nhũn ngã vào lòng hắn, cả người trượt xuống, một bàn tay không ngại dơ bẩn ôm lấy eo nàng, lúc tay phải dính máu của Thẩm Ly trượt qua má hắn cũng bị hắn nhẹ nắm lại, bàn tay xoay chuyển, ngón trỏ ấn trên mạch tượng của nàng, người áo

trắng nhíu mày: “Doanh địa ở đâu?”



Thượng Bắc

chạy tới, vốn nghĩ Thẩm Ly là người đã được đính ước mà nằm trong lòng

một nam nhân xa lạ thì không hợp lễ, đang muốn đòi Thẩm Ly lại thì thấy

quanh người nam nhân này Tiên khí dày đặc, thiết nghĩ chắc là sứ giả của Thiên giới phái đến, bèn không vội đòi Thẩm Ly về nữa, chỉ là… Tiên

giới chỉ phái có một người đến thôi sao?



“Các hạ là?”



“Thiên ngoại thiên, Chỉ Thủy các, Hành Chỉ thần quân.”



Người của Ma giới không rành Thiên ngoại thiên, cũng không biết Chỉ Thúy các nào,

nhưng Thần quân tên Hành Chỉ ở Thiên ngoại thiên thì chắc chỉ có vị thần Thượng cổ kia thôi, vị thần đã ban hôn cho Thẩm Ly…



Thượng Bắc nghiêm mặt, nếu là hắn thì chỉ cần một người là được.



“Nói ra thật có lỗi, quá lâu không hạ giới, nhất thời lạc đường nên mới đến trễ.”



Thượng Bắc

im lặng, cũng không tiện chỉ trích gì, hắn quay đầu hạ lệnh: “Thu dọn

chiến trường, dìu người bị thương, trở về doanh địa!” Hắn bước nhanh đến bên cạnh Hành Chỉ chìa tay ra nói, “Không dám phiền Thần quân, để ta

dìu Vương gia được rồi.”



“Không!”

Hành Chỉ xoay người, tránh bàn tay đưa ra của Thượng Bắc, “Ta ôm cũng

không sao. Hơn nữa là cô ấy tự chạy đến mà.” Nói xong, hắn không thèm

ngó ngàng đến Thượng Bắc, bước đi mấy bước, bỗng nhiên lại quay đầu,

“Đúng rồi, doanh địa ở đâu?”



Thượng Bắc nghẹn lời, tính tình của Hành Chỉ quân ở Thiên ngoại thiên này… cũng thật là… đặc sắc quá.



Ánh sáng lay động theo phiến lá xanh, gió mơn man mát rượi, mùi thuốc thơm ngát,

nàng từ từ ngồi dậy, thấy nam nhân áo xanh quần trắng kia nằm trên ghế

lắc, nhàn nhã đong đưa. Tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt” đã nói lên sự bình yên

tĩnh lặng của không gian.



Ghế lắc chầm chậm dừng lại, nam nhân quay đầu yên lặng nhìn nàng: “Sao rồi? Đói chưa?”



“Chưa!” Sống lưng thẳng đứng của nàng khẽ cong lại, môi giương lên một nụ cười khổ

trước nay chưa từng xuất hiện, “Nhưng mà… mệt quá!”



Đầu ấm lên, một bàn tay ấm nóng nhẹ xoa đầu nàng: “Nghỉ đi, đã không sao rồi!”



“Ừ!”


“Hơn nữa mai mốt ta còn phải ở đây một thời gian, ngàn năm nay chưa từng quay lại,

không biết nơi này đã biến đổi thế nào, ta phải thăm dò rõ địa hình ở

đây rồi mới có thể vào Khư Thiên Uyên gia cố phong ấn, lúc đó phải phiền Vương gia dẫn đường cho ta.”



Nghe vậy ba

người trong phòng đều ngẩn ra, Thượng Bắc nói: “Nếu Thần quân cần người

dẫn đường thì trong quân có quân sĩ thông thuộc địa hình nơi này, bây

giờ Vương gia thân mang trọng thương, e là phải tịnh dưỡng một thời

gian.”



“Tướng quân

không cần lo lắng, ta tự sẽ điều dưỡng cho Vương gia, không quá ba ngày

là cô ấy có thể hoạt động bình thường. Việc dẫn đường cũng không hại gì

cho cô ấy, hoạt động nhiều một chút cũng có lợi cho sức khỏe.”



Mặc Phương nhíu mày: “Tại hạ nguyện thay Vương gia dẫn đường cho Thần quân!”



Ánh mắt Hành Chỉ lúc này mới nhàn nhã rơi trên người Mặc Phương, hắn nhìn Mặc Phương một lúc rồi bật cười: “Không, ta cứ muốn cô ấy dẫn đường.” Thấy nắm tay Mặc Phương siết chặt, độ cong trên môi Hành Chỉ càng lớn, Thẩm Ly vội

nói: “Nếu vậy thì ba ngày này làm phiền Thần quân rồi.”



“Quyết định vậy đi!”



Ra khỏi

doanh trướng của Thẩm Ly, Thượng Bắc đưa Mặc Phương sang lều bên kia.

Hành Chỉ một mình tản bộ trong quân doanh, rẽ sang một lều khác, bỗng

thấy một tiểu binh hoang mang nhìn hắn, hắn suy nghĩ rồi quay đầu nhìn

lại, tiểu binh cong chân định bỏ chạy: “Đứng lại!” Hành Chỉ cao giọng

gọi hắn lại, tiểu binh bèn bất động giống như bị định thân. Hành Chỉ

bước đến bên cạnh vỗ nhẹ lên đầu hắn, “Quên đi!”



Trong đầu

tiểu binh bỗng lóe lên một hình ảnh, hắn vào doanh trướng của Vương gia

dọn đồ, thấy một người áo trắng đang ngồi ở đầu giường Vương gia.



“Mệt quá…”



“Nghỉ đi!” Người đó đưa tay xoa đầu Vương gia, “Đã không sao rồi!”



Phát giác có người vào, người áo trắng quay đầu lại, ngón trỏ đặt trên môi phát ra

một tiếng “suỵt” khe khẽ. Sau đó bóng người dần dần mờ đi. Đến khi Vương gia tỉnh lại hét lớn “Khoan đã!”



Tiểu binh mở mắt, thấy người áo trắng bước qua trước mặt hắn, trong đầu hắn có một

ấn tượng mơ hồ, nhưng lại chẳng nhớ được gì cả. Hắn gãi gãi đầu, lòng

cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái chỗ nào, chỉ đành đưa mắt nhìn người đó rời đi, lúc này hắn mới nhớ ra mình còn phải vào doanh

trướng của Vương gia quét dọn.