Bổn Vương Ở Đây

Chương 22 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Hành Chỉ gỡ nẹp thép trên cánh tay Thẩm Ly

xuống, ấn ấn vào huyệt vị của nàng, đang chuyên tâm trị liệu, bỗng nghe

Thẩm Ly hỏi: “Ngài nói ngàn năm trước ngài đã để lại bốn đồ vật ở quanh

đây làm hai tầng phong ấn cho Khư Thiên Uyên, nhưng thường ngày binh sĩ

tuần tra xung quanh lại không biết có mấy vật này. Ngài có nhớ là đặt

chúng ở nơi nào không?”



“Ờ, một cái trên đỉnh núi, một cái dưới đáy hồ, còn có…” Hành Chỉ vừa đáp vừa buông tay Thẩm Ly: “Cử động cánh tay đi.”



Thẩm Ly ngồi trên giường ngoan ngoãn nghe Hành Chỉ ra lệnh, đầu tiên là gập khuỷu

tay, sau đó lại xoay cánh tay mấy vòng, trên người không hề có chỗ nào

cảm thấy đau đớn, tốc độ hồi phục như vậy khiến nàng cũng cảm thấy kinh

ngạc, nếu như là ngày thường thì trọng thương như vậy ít ra cũng phải

nửa tháng mới hồi phục, vậy mà Hành Chỉ thật sự chỉ dùng ba ngày đã trị

khỏi cho nàng.



“Ồ, xem ra

không còn vấn đề gì lớn.” Hắn nắm lấy bàn tay Thẩm Ly, Thẩm Ly vô thức

rụt lại, Hành Chỉ khó hiểu nhìn nàng, lúc này Thẩm Ly mới ho một tiếng:

“Làm gì vậy?”



Hành Chỉ

cười nhẹ: “Uy võ như Bích Thương vương mà cũng biết xấu hổ sao?” Hắn

không khách sáo nắm lấy tay Thẩm Ly, mười ngón đan vào nhau, nhàn nhạt

nói: “Chỉ là muốn kiểm tra xem thử các khớp tay trái thôi. Cô dùng lực

bóp tay ta xem.”



Thẩm Ly nghe vậy ngước lên nhìn Hành Chỉ, thấy sắc mặt hắn như thường, Thẩm Ly lại

cụp mắt, nhưng một lúc sau cũng không thấy nàng dùng lực, Hành Chỉ kỳ

quái: “Chỗ nào không ổn?”



“Không…” Thẩm Ly xoa xoa mi tâm, “Chỉ là nếu dùng lực thì sẽ bóp nát tay ngài đó.”



Lần này đến lượt Hành Chỉ ngẩn ra, hắn cười nói: “Vương gia cứ yên tâm mà bóp thật mạnh đi, nát thì ta tự đền là được.”



Lời này

dường như thức tỉnh Thẩm Ly, lúc này nàng mới nhớ ra, người ngồi trước

mặt nàng là Hành Chỉ thần quân của Thiên ngoại thiên có thân thể bất tử, không phải là phàm nhân Hành Vân chỉ bị bóp nhẹ thì sẽ chết đi kia. Cho dù trong lòng hết lần này đến lần khác tự nói với mình rằng, đây là hai người khác nhau, nhưng nhìn vào gương mặt quá giống nhau này, còn đó nụ cười cực giống thỉnh thoảng lại lộ ra kia, Thẩm Ly thật sự rất khó

khống chế cảm xúc của mình. Lòng buồn bực, Thẩm Ly dùng lực siết chặt.



“Ừ, được

rồi!” Hành Chỉ gần như lập tức lên tiếng, “Hồi phục rất tốt.” Hắn rút

tay về, “Nếu vậy Vương gia chuẩn bị đi, chiều nay đưa ta đi bốn phía xem thử.”



“Chiều nay đi ngay sao?”
hết. Thẩm Ly đứng trên vách núi nhìn xuống, lúc này mới phát hiện con

đường họ đi qua lúc chiều được ánh sáng chiếu rọi, giống như một chữ bùa in trên ngọn núi.



Ánh trăng, cây khô, còn có chữ bùa không rõ kia kết thành một dải, xuyên suốt trời đất, xua tan hết chướng khí.



Thì ra ngay

từ lúc bắt đầu hắn đã tính toán hết rồi, buổi chiều xuất phát, vẽ chữ

bùa phong ấn trên núi, mượn sức của ánh trăng thanh trừ chướng khí, đánh thức vật phong ấn. Sắp xếp chu toàn như vậy mà hắn lại không để lộ chút gì.



Người này…



“Bích Thương vương!” Hành Chỉ bỗng đứng dưới gốc cây vẫy tay với nàng. Thẩm Ly lòng

có chút đề phòng bước tới, nhưng thấy hắn kiễng chân, hái một phiến lá

vừa mọc trên cây đưa cho Thẩm Ly cười nói: “Lá mọc ở Ma giới này!”



Thẩm Ly ngơ

ngác đón lấy, chạm vào mặt lá hơi lạnh, trong lòng không biết có xúc cảm gì, lá của Ma giới, màu sắc xanh tươi này có sức sống biết bao. Thật

muốn trẻ con của Ma giới sau này đều có thể thấy được lá cây xanh như

vậy. Ánh mắt nàng mềm đi, khóe môi khẽ cong lên. Quá chăm chú sờ chiếc

lá nên Thẩm Ly không nhìn thấy, ánh mắt của nam nhân bên cạnh cũng dịu

lại, hắn nhìn nàng, môi cũng lặng 1ẽ cong lên.



“Có muốn lên cây ngồi một lúc không?”



Thẩm Ly ngây ra: “Được không?” Nàng cẩn thận chỉ chỉ vào cành khô, không dám tiếp xúc với nó: “Có gãy không?”



Hành Chỉ bị nàng chọc cười: “Gãy thì ta đền là được rồi!”



Hắn vòng lấy eo Thẩm Ly, hai người ngồi lên một cành cây thô to. Ánh trăng chiếu vào tán cây còn chưa mọc kín lá, Thẩm Ly trợn mắt nhìn cành và lá non chầm

chậm mọc ra, bất giác cảm khái: “Thật kỳ diệu!” Nàng nói, “Bọn chúng

giống như đang hát vậy.”



Nghe vậy,

Hành Chỉ tiện tay ngắt một phiến lá đặt lên môi, một giai điệu du dương

được thổi ra từ miệng hắn. Thẩm Ly kinh hỉ quay đầu nhìn Hành Chỉ, thấy

hắn thổi vô cùng nhẹ nhàng, nàng cũng lấy chiếc lá trong tay đặt lên

miệng, học theo hắn thổi. Nhưng nàng vừa dùng lực thì hơi thở trong

miệng đã thổi chiếc lá bay như một mũi tên tuột ra khỏi tay nàng, cắm

thẳng xuống đất.



“Ha!” Âm điệu trên cây chợt dừng, Thẩm Ly ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn, sau đó nhíu mắt: “Thần quân, ngài đang cười nhạo ta đó à?”



“Không, ta chỉ cảm thấy…” Hành Chỉ nhìn bầu trời đêm cười nói, “Đêm nay ánh trăng thật quá đẹp!”