Bổn Vương Ở Đây

Chương 24 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Theo lời Hành Chỉ, hai phong ấn còn lại thì một nằm ở dưới đài luyện binh của doanh địa, là tượng đá Trấn địa thú,

nàng cho các tướng sĩ trong quân doanh lui ra bên ngoài ba dặm, lúc nàng cũng định rời đi, Hành Chỉ lại vẫy tay bảo nàng ở lại: “Gia cố phong ấn này hơi tốn chút thời gian, hơn nữa giữa chừng không thể ngắt quãng, cô ở bên cạnh làm hộ pháp cho ta, đừng để ai đến quấy rầy.”



Các tướng sĩ đều lui ra ngoài ba dặm rồi, còn ai dám đến quấy rầy ngài nữa… Thẩm Ly

mấp máy môi, nhưng lời này lại bị nuốt vào bụng. Nàng im lặng đứng một

bên, lặng lẽ nhìn Hành Chỉ đặt tay lên đầu Trấn địa thú, cũng giống như

hai phong ấn trước, ánh sáng bừng lên, đất dưới chân chuyển động, nhưng

lần này Thẩm Ly lại không chú ý đến biến hóa xung quanh, chỉ nhìn gương

mặt nghiêng nghiêng của Hành Chỉ, trong đôi mắt đen láy không biết đang

trầm lắng cảm xúc gì.



Đất khô như

cát vàng dần dần ẩm ướt, cỏ chầm chậm mọc lên từ các ngóc ngách của

doanh trướng, không khí bốn phía dần dần trở nên tinh khiết, nhưng khác

với hai lần trước là Thẩm Ly không hề cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn mấy,

ngược lại còn có cảm giác như bị không khí thuần khiết này rút hết sức

lực.



Nhưng cảm

giác đó chỉ xuất hiện trong một khắc, Thẩm Ly cũng không để tâm. Chờ

Hành Chỉ thi pháp xong, nàng nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, quay người đi về phía trước: “Đi Khư Thiên Uyên thôi, chờ xong việc ở đây, ta cũng nên

về triều nhận tội rồi.”



Hành Chỉ nhìn bóng nàng điềm nhiên rời đi, ánh mắt khẽ trầm xuống.



Thẩm Ly chưa từng thật sự đến trước Khư Thiên Uyên, chỗ lần trước chém chết Hạt vĩ

hồ cũng còn cách Khư Thiên Uyên một đoạn. Bởi vậy khi Thẩm Ly ngẩng đầu

nhìn thấy khe nứt màu đen cực lớn kéo dài đến tận chân trời, nàng bất

giác thất thần. Chướng khí màu đen nồng đậm không ngừng trào ra từ trong khe nứt, nhưng phong ấn ở ba hướng kia đã được đánh thức trở lại, áp

chế tốc độ lan truyền của chướng khí, khiến sau khi nó trào ra liền lập

tức biến mất. Nhưng cho dù là vậy, chướng khí ở đây vẫn khiến người ta

cảm thấy lòng nặng nề, không nghĩ cũng biết, trước khi đánh thức phong

ấn thì tình trạng ở đây tệ hại dường nào.



Khư Thiên

Uyên khác với Tuyết Tế điện được xây nên từ sức mạnh tự nhiên, Khư Thiên Uyên là một không gian khác bị nứt ra từ thế giới này, nó là một chiếc

lồng cực đại do người bên cạnh nàng đây dùng sức một mình hắn xé ra, bên trong giam cầm vô số yêu thú quái vật còn mạnh mẽ hơn Hạt vĩ hồ trăm

ngàn lần.



Ánh mắt Thẩm Ly khẽ trầm xuống, lặng lẽ xoay đi, thấy người bên cạnh tiến lên phía

trước một bước. Gió do chướng khí thổi ra làm loạn y bào và mái tóc,
Thẩm Ly im lặng.



Thượng Bắc

đi rồi, Thẩm Ly bỗng không còn buồn ngủ. Nàng một mình bước ra khỏi

doanh trướng, dạo mấy vòng trong quân doanh, ngày mai, tướng sĩ từ Vương đô đến sẽ trở về triều, chúng nhân đều không nỡ xa ánh trăng sáng vằng

vặc này, mọi người đều ngồi bên ngoài doanh trướng, hoặc chuyện trò hoặc uống rượu, tưởng tượng rằng nếu khắp Ma giới đều có cảnh này thì tốt

biết mấy. Thẩm Ly chỉ im lặng đi lướt qua bên cạnh họ, lòng nghĩ chắc

Hành Chỉ đã rời khỏi Ma giới rồi. Ra khỏi quân doanh, nàng ngẩng đầu

nhìn trăng, không biết nghĩ gì mà trong lòng có một xung động thôi thúc

nàng đi về phía Khư Thiên Uyên.



Không khí

nơi đây đã trong sạch hơn nhiều. Nếu không phải là hai sợi xích kia phát ra ánh sáng khe khẽ trong đêm tối thì Thẩm Ly gần như không nhìn thấy

được khe nứt nhỏ hẹp đó.



Chắc Hành

Chỉ đã đi rồi. Đưa tay chạm vào hai sợi xích, Thẩm Ly cảm thấy hình như

nàng đã bị bệnh gì rồi. Biết rõ là không có ai còn chạy đến đây. Nàng tự cười mỉa mai, vừa muốn phẩy áo rời đi, bỗng trong khe nứt bay ra một

luồng gió lay động tóc nàng.



Thẩm Ly ngẩn ra, mũi ngửi thấy một khí tức kỳ quái. Nàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về chỗ tối trong khe nứt, lại là một cơn gió từ bên trong thổi ra.



Khí tức này… rất quen thuộc.



Thẩm Ly đang ngưng thần nhớ lại, bỗng nhiên một đôi mắt xuất hiện trong khe nứt,

Thẩm Ly cả kinh, người muốn lui về phía sau, nhưng chân như bị kéo lại,

khiến nàng có giãy dụa thế nào cũng không thoát được. Trong đôi mắt đó

lộ ra cảm xúc vô cùng mãnh liệt, như vui vẻ như điên cuồng.



Kinh nghiệm

chiến đấu của Thẩm Ly rất phong phú, ngoại trừ khoảnh khắc kinh ngạc ban đầu, nàng lập tức ổn định tâm thần, lòng bàn tay lóe lên ánh sáng, ngân thương theo ánh trăng xoay trong bàn tay, không hề do dự mà đâm vào đôi mắt trong khe nứt. Nhưng càng không ngờ hơn là, thương của Thẩm Ly còn

chưa đâm được gì thì đã như bị cắm vào đầm lầy, đến khi nàng muốn rút

thương ra thì cảm thấy bên trong có một sức mạnh cực kỳ lớn giữ chặt lấy ngân thương.



Thẩm Ly

nghiến răng, đang muốn sử dụng pháp lực thì lực đạo dưới chân bỗng mạnh

thêm, không cho Thẩm Ly kêu lên một tiếng, cả người nàng đã bị kéo vào.



Gió nhẹ thổi qua, không còn lưu lại chút gì bên ngoài khe nứt của Khư Thiên Uyên.