Bổn Vương Ở Đây
Chương 28 :
Ngày đăng: 15:36 19/04/20
“Thần quân muốn ở Ma giới bao lâu?” Thẩm Ly xách Suỵt Suỵt trên đường trở về phủ, “Có thời gian cụ thể thì Thẩm Ly
cũng dễ sắp xếp.”
Hành Chỉ suy nghĩ một lúc: “Ừ… Nếu vậy thì ta sẽ về Thiên giới cùng với Phất Dung quân.”
Nghe thấy
cái tên này, Thẩm Ly lại cảm thấy đau đầu, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngày mai về luôn thì tốt.” Còn chưa dứt lời, một bóng người vội vã xông tới, cao giọng la lên: “Vương gia Vương gia! Phất Dung quân kia lại gây
chuyện rồi!”
Còn chưa biết sự tình, Thẩm Ly đã nổi nóng trước: “Hắn có chuyện thì thây kệ hắn, liên quan gì đến ta! Mặc kệ!”
“Không được
đâu Vương gia! Tửu quán ở phía Đông thành là của nhà Triệu thừa tướng,
Phất Dung quân đấu rượu với tửu nương ở đó đến say mèm, không trả tiền
còn khinh bạc tửu nương nhà người ta nữa. Thân hắn mang Tiên khí, mọi
người đều biết quan hệ của hắn và Vương gia, vừa rồi có người tìm đến
bảo Vương gia đi nhận người về, người đó mới đi đấy.”
Thẩm Ly vừa
nghe vừa nghiến chặt răng, “thứ này” ở Thiên giới tự làm mất mặt mình
thì thôi đi, bây giờ chạy đến Ma giới lại kéo nàng xuống nước, làm mất
luôn cả mặt mũi nàng!
Thật là đáng chết!
Thẩm Ly vứt chiếc lồng trong tay cho Nhục Nha: “Cầm lấy, chờ ta đến xé xác mầm họa kia ra!”
Nhục Nha sợ
hãi tái mặt: “Không được đâu Vương gia ơi!” Tay áo màu trắng chắn trước
mặt Nhục Nha, Hành Chỉ nghiêng đầu cười: “Yên tâm đi, ta trông chừng chủ nhân nhà cô được mà!”
Nhục Nha từ
nhỏ trưởng thành ở Ma giới, chưa từng thấy nam nhân nào cười đẹp như
vậy, nhất thời ngơ ngẩn thất thần, chờ khi hai người đi xa, bấy giờ mới
phản ứng lại, cao giọng gọi mấy tiếng “Vương gia” nhưng không ai để tâm
đến nàng ta nữa, khi ấy Nhục Nha mới thấp giọng nói: “Nô tỳ quên nói
mất, lúc nãy Mặc Phương tướng quân đang ngồi trong phủ, ngài ấy đã theo
người đó đi xử lý rồi…”
Thẩm Ly không nghe thấy lời này của Nhục Nha, nàng bừng bừng lửa giận mà đi nên cũng không ngờ lại gặp Mặc Phương ở đó.
Lúc này Mặc
Phương đang lạnh lùng kéo Phất Dung quân đang say lúy túy trên bàn dậy,
tửu nương của tửu quán lại ra vẻ chanh chua, không hề sợ khinh giáp và
trường đao bên hông Mặc Phương, cao giọng nói: “Tuy là hầu rượu kiếm
sống, nhưng tốt xấu gì cũng là một nữ nhân. Không phải tôi cưỡng từ đoạt lý, nhưng khách quan này đích thực rất quá đáng! Ban ngày ban mặt mà
làm ra những chuyện như vậy!”
Phất Dung
quân giống như quá quen thuộc với tình cảnh, đưa tay ra hô lên: “Tiểu
ngoài không được vào. Đưa ngọc bội cho ta, ta sẽ trả giúp ngài.”
Phất Dung
quân đảo mắt, bỗng nhiên chỉ ra sau lưng Thẩm Ly hét lớn, Nhục Nha cả
kinh quay đầu nhìn, Thẩm Ly cũng hơi phân tâm, nhưng sau lưng lại chẳng
có gì cả, lúc quay đầu lại thì đâu còn thấy bóng dáng Phất Dung quân
nữa. Thẩm Ly xanh mặt đứng nguyên tại chỗ, tay nắm chặt thành quyền,
lòng chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, nàng mà lại bị… loại thủ đoạn này
lừa sao?
Nhục Nha lẩm bẩm: “Phất Dung quân này thật giống hệt trẻ con, sau này làm sao có thể chăm sóc Vương gia đây?”
Còn mong hắn chăm sóc sao? Thẩm Ly nghiến răng nghiến lợi: “Nếu có con như vậy thì ta nhất định bóp chết.”
Thẩm Ly vốn
định đến quân doanh lôi cổ Phất Dung quân về, nhưng đầu lại đau dữ dội
hơn nên nàng cũng không muốn đi đâu nữa, chỉ mong Mặc Phương có thể tự
bảo vệ mình rồi về phòng chơi đùa với Suỵt Suỵt, nhưng không biết vì sao hôm nay Suỵt Suỵt yên lặng một cách khác thường, chơi một hồi lâu mà
chỉ nhảy tới nhảy lui trong lồng chứ không nói lấy một lời, Thẩm Ly mất
hứng nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến trưa bỗng cảm thấy có người đến bên cạnh, vô thức cảm thấy đó là Nhục Nha, nàng mở miệng lên tiếng: “Cho ta chút nước.”
Phải một lúc sau ly trà mới được đưa đến bên miệng, Thẩm Ly cũng lười động đậy, há
miệng để được đút uống chút nước, nhấp nhấp môi, bỗng cảm thấy có điều
không đúng, nàng mở mắt nhìn, Hành Chỉ đang nghiêng người đặt ly trà
trên bàn, lúc quay đầu lại, bốn mắt giao nhau, Hành Chỉ nhẹ giọng hỏi:
“Nữa không?”
Thẩm Ly không biết vì sao khi nhìn gương mặt hắn trong ánh sáng phản chiếu lại giống như bị mê hoặc, nàng gật gật đầu: “Nữa.”
Hành Chỉ lại đút cho nàng một ly. Không phải đưa cho nàng mà là đặt ly nước lên môi
nàng, nhẹ nhàng đút cho nàng. Thẩm Ly ngẩn ra, trong lòng nhất thời đủ
loại cảm xúc dâng trào, cuối cùng nàng giật ly trà nắm trong tay: “Ta tự làm thì hơn, không phiền Thần quân.”
“Trong người có chỗ nào không khỏe sao?”
Thẩm Ly lắc
đầu: “Không sao, có lẽ là mấy ngày trước cứ bôn ba nên không thấy gì,
lúc nghỉ ngơi mới thấy mệt. Có hơi buồn ngủ.” Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bây giờ đã là giờ Ngọ liền nói: “Muốn ăn cơm thì ta sẽ bảo
Nhục Nha đi chuẩn bị.”
“Không cần!” Hành Chỉ lắc đầu, “Không ăn cũng không sao!”
“Ờ!” Thẩm Ly gật đầu, hôm nay góc độ của ánh nắng quá trùng hợp, khiến nàng suýt
chút quên rằng Hành Chỉ là thần, hắn đâu cần ăn uống.
Hắn và phàm nhân giỏi bếp núc kia… không hề giống nhau.