Bổn Vương Ở Đây

Chương 29 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Tối đó cả người Thẩm Ly càng nóng ghê gớm

hơn, mắt cũng không mở ra nổi. Nhục Nha đút nàng uống nước, đắp khăn cho nàng cũng không có tác dụng, lòng bắt đầu khẩn trương, hầu hạ Thẩm Ly

bao lâu nay chưa từng gặp phải tình huống này, cho dù là bị trọng thương thì ý thức của Thẩm Ly vẫn tỉnh táo, Nhục Nha không biết làm sao bèn

nghĩ đến việc trong phủ lúc này đang có hai tiên nhân.



Nửa đêm canh ba thế này mà mời Thần quân đến thì hơi không thỏa đáng, Phất Dung quân có hôn ước với Thần Ly, gọi hắn đến chắc cũng không sao. Nhục Nha suy

nghĩ rồi vội vàng chạy đến chỗ Phất Dung quân, nhưng gõ cửa hồi lâu cũng chẳng thấy hắn ra, Nhục Nha vô cùng hoảng hốt, lúc này mới đi tìm Hành

Chỉ.



Khi Hành Chỉ đến thì má Thẩm Ly đã đỏ bừng. Hắn nghiêm mặt ngồi bên giường Thẩm Ly, đưa tay bắt mạch rồi kỳ quái nhíu mày.



“Thần quân, rốt cuộc Vương gia nhà nô tỳ bị làm sao vậy?”



“Cũng không có gì, đơn thuần là bị sốt thôi.” Hành Chỉ buông tay hỏi, “Trong phủ có thuốc không?”



Nhục Nha lắc đầu: “Vương gia chưa bao giờ bị bệnh, người của Ma giới cũng rất ít khi bệnh, lúc trước Ma giới còn có cỏ cây thì có thể ra ngoài mua, nhưng

sau khi chướng khí dày lên thì không còn thuốc để bán nữa.”



Hành Chỉ

trầm ngâm, tiếp đó đặt bàn tay lên trán Thẩm Ly, ánh sáng trắng xuất

hiện trong lòng bàn tay hắn, Thẩm Ly đang sốt đến mơ hồ bỗng dường như

cảm thấy thoải mái hơn, vô thức cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, ánh mắt Hành Chỉ bất giác mềm lại, lòng bàn tay chưa động, nhưng ngón út lại khẽ sờ

vào tóc nàng, hất mấy sợi tóc hỗn loạn về phía sau.



Nhục Nha

nhìn một hồi, phát hiện hơi thở của Thẩm Ly dần dần bình ổn, đích thực

đã dễ chịu hơn nhiều, trái tim treo lơ lửng lúc này mới được đặt xuống,

tiếp đó không nhịn được lại than thở: “Thần quân chỉ hôn cho Vương gia

nhà nô tỳ loại Cô gia gì vậy?” Nàng ta dẩu môi nói, “Còn chưa thành thân mà đêm đã không về, cũng chẳng đến chào hỏi một câu, nếu hôm nay không

có Thần quân thì bệnh của Vương gia chậm trễ phải làm sao đây?”



Hành Chỉ

không lên tiếng, nhưng bàn tay đặt trên trán Thẩm Ly khẽ trượt xuống má

nàng, ngón tay nhẹ lướt qua gò má còn hơi sốt, không nói một lời.



“Tối qua gây chuyện hại đến danh dự của Vương gia, sáng nay lại cầm ngọc bội nói đi

tìm Mặc Phương tướng quân, hử, ai mà biết có phải hắn đi tìm Mặc Phương

tướng quân không!” Nhục Nha đối với Phất Dung quân vốn vô cùng bất mãn,

lúc trước không có chủ nhân nên không dám đắc tội với hắn, bây giờ có

người chống lưng, nàng ta bèn đem nộ khí và lo lắng trong lòng ra oán

thán, “Bây giờ vẫn còn ở Ma giới, nhưng sau này Vương gia gả đến Thiên

giới rồi, không ai thân thích, cô ấy còn phải chịu bao nhiêu thiệt thòi

nữa đây, Vương gia cứng đầu lắm, sau này nếu có chịu thiệt thòi nhất

định cũng sẽ không cho Ma quân biết, đến lúc đó…” Nhục Nha càng nghĩ
Phất Dung quân bị Thẩm Ly hù cho giật mình, tiếp đó hắn run giọng nói: “Đây là chuyện của Mặc Phương, liên quan gì đến cô!”



Thẩm Ly lòng cảm thấy người này thật phiền phức, nhưng mặt lại nhíu mày khiêu khích: “Ồ, ngài không biết sao, Mặc Phương là người của bổn vương đó.”



Mặt Phất

Dung quân cứng lại, nhất thời sắc mặt trắng bệch. Thẩm Ly khinh bỉ nhìn

hắn, lòng thầm nói, tên này sợ nàng như vậy thì sau này nhất định không

dám tìm Mặc Phương kiếm chuyện nữa, phải nghĩ cách ức hiếp hắn thêm vài

lần mới được, chờ khi hắn không chịu nổi nữa tự nhiên sẽ trở về Thiên

giới, lúc đó Hành Chỉ cũng đi luôn, khi ấy có thể vui vẻ thoải mái…



Thẩm Ly quay đầu, vừa hay nhìn thấy nam nhân áo trắng đứng cách đó ba bước, nàng khẽ ngẩn ra.



Hành Chỉ…



Lúc đầu mặt

hắn lạnh băng, nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt Thẩm Ly, khóe môi lại

chầm chậm nặn ra một nụ cười. Thẩm Ly cũng thu lại tất cả cảm xúc trên

mặt, nhàn nhạt hỏi: “Sao Thần quân lại ở đây?”



“Chẳng phải

Vương gia bảo ta tùy ý đi dạo sao, vừa hay ta cũng muốn đến thăm quân

doanh của Ma giới nên đã đến đây.” Độ cong trên khóe môi hắn càng lớn,

nhưng ánh mắt lại tràn ngập sắc lạnh mà ngay cả Thẩm Ly cũng có thể cảm

nhận được, “Chỉ là vừa rồi vô tình nghe được lời của Vương gia, lòng

chợt thấy kỳ quái, tại sao lại khác với những lời ta nghe được lúc ở

quân doanh biên giới vậy? Hành Chỉ nhớ là lúc đó Vương gia đã thẳng

thừng cự tuyệt Mặc Phương tướng quân rồi mà.”



À, đến kiếm chuyện. Lòng Thẩm Ly thầm tổng kết những lời hắn vừa nói.



Phất Dung

quân vừa nghe lời này, sắc mặt trắng bệch hơi khôi phục vẻ hồng hào:

“Bị… bị cự tuyệt?” Sau khi ngơ ngác hắn lập tức lẩm bẩm, “Cơ hội tốt!”



Thẩm Ly đảo

mắt, không tức giận vì bị Hành Chỉ vạch trần mà khinh bỉ nói với Phất

Dung quân: “Nếu ngài cảm thấy mình có bản lĩnh giành với ta thì cứ tới

đây!” Nói xong nàng xoay người đi vào quân doanh, không nhìn Hành Chỉ

lấy một lần.



Môi khẽ mím chặt, Hành Chỉ nhìn theo bóng nàng, ánh mắt sắc lạnh hơn.