Bổn Vương Ở Đây

Chương 30 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Thẩm Ly bước vào quân doanh, do bị phá đám

khiến lòng nàng mang chút tức giận vì không cam, nhưng nhìn thấy những

gương mặt quen thuộc của các tướng lĩnh xung quanh, nàng tạm thời vứt

hết những chuyện không vui lại đằng sau. Lần lượt chào các tướng lĩnh

đến hành lễ, trong đó có cả Thượng Bắc từ khi trở về Vương đô mới gặp

được nàng, nên vội vã bước đến than thở: “Vương gia rời đi cũng không

nói với ta tiếng nào, hại mạt tướng tìm cô khổ quá!”



Thẩm Ly cười khổ vỗ vỗ cánh tay hắn: “Là bổn vương không đúng, chút nữa ngài chọn

một tửu quán, bổn Vương mời, cho ngài uống thỏa thích!”



Bên cạnh lập tức có tướng sĩ nói: “Vương gia không thể thiên vị một phía như vậy!”



“Ấy, lời này thuộc hạ cũng nghe thấy rồi đó, Vương gia, ai có mặt đều phải có phần nha!”



“Được, mời

hết!” Thẩm Ly nhìn thấy đài luyện binh, nhớ ra mục đích hôm nay đến quân doanh, nàng cao giọng nói: “Hôm nay bổn vương có hứng, bảo tất cả các

binh sĩ đến luyện tập với ta, ai qua được mười chiêu thì sẽ mời đi uống

rượu cùng các tướng quân!”



Có thể so

chiêu với Bích Thương vương, cho dù thua cũng là vinh quang. Nhất thời

trong quân doanh trở nên náo nhiệt, các tướng quân đều gọi thủ hạ tinh

anh của mình đến để bọn họ so chiêu với Thẩm Ly, mỗi một binh sĩ Thẩm Ly đều không nương tay, những ai có thể dùng một chiêu đánh gục thì nàng

tuyệt đối không cho người đó chống đỡ được đến chiêu thứ hai. Một canh

giờ trôi qua, đã có mấy chục người thượng đài nhưng không ai qua nổi

mười chiêu.



Trán Thẩm Ly mồ hôi nhễ nhại, nhưng ánh mắt lại càng rực sáng hơn, binh sĩ trước mặt này là người duy nhất có thể qua được năm chiêu trong tay nàng, Thẩm Ly khen: “Có tiềm lực,” Nói xong, thân hình khẽ động, vòng ra sau lưng

binh sĩ kia, phản ứng của binh sĩ cũng không chậm, hắn nghiêng người

định tránh, nào ngờ Thẩm Ly lại quẹt chân, làm loạn hạ bộ của hắn, tiếp

đó bắt lấy vai hắn đè xuống nền đá xanh của đài luyện binh. Binh sĩ vội

nhận thua, Thẩm Ly buông hắn ra, chỉ rõ vài khuyết điểm của hắn rồi cho

hắn lui xuống.



“Người tiếp theo lên chiến đi!”



Bỗng một cơn gió mát thổi qua. Thẩm Ly đảo mắt, nam nhân áo trắng phấp phới lặng lẽ

đứng ở một bên của đài luyện binh cười nói: “Hành Chỉ xin được chiến!”



Dưới đài xôn xao, không ai phát giác ra Hành Chỉ thần quân đã đến quân doanh từ lúc

nào, càng không ai nhìn thấy hắn thượng đài như thế nào. Sắc mặt Thẩm Ly khẽ lạnh đi, nàng chùi mồ hôi trên mặt, nhìn Hành Chỉ: “Thần quân, đây

là có ý gì?”



“Hành Chỉ

một mình ở Thiên ngoại thiên lâu quá rồi, lâu nay không được nhìn thấy

cảnh tượng náo nhiệt như vậy nên muốn đến góp vui, Vương gia đây là
đập bàn giận dữ của Đế quân rồi…



Tối đó Thẩm Ly và các tướng quân uống đến khuya mới về.



Mặc Phương

đưa Thẩm Ly đã ngà say về Vương phủ, tạm biệt hắn, Thẩm Ly đẩy cửa bước

vào, vòng qua bức tường tranh trước cửa lớn đã thấy Hành Chỉ mặc áo

mỏng, tùy tiện khoác thêm một chiếc áo nữa đứng trước sân, ánh mắt hắn

khẽ lạnh nhìn thẳng vào nàng. Bốn mắt giao nhau, Thẩm Ly không nói câu

nào mà ngoảnh đầu đi tìm Nhục Nha.



“Vương gia là người sắp gả đến Thiên giới rồi, đêm khuya về cùng nam nhân như vậy thì không hay đâu!”



Thẩm Ly dừng bước, ánh sáng từ chiếc đèn lồng trong sân chiếu rọi trên gương mặt

nàng khiến ngũ quan của nàng càng rõ ràng hơn, nhưng không chút ánh sáng nào lọt vào trong mắt: “Ồ? Không hay à? Vậy Thần quân nói xem thế nào

mới gọi là hay?” Thẩm Ly dừng lại cười lạnh, “Nhìn người có hôn ước với

mình đeo bám thuộc hạ của mình, đây là việc hay của Thần quân đó sao?”



Hiếm khi nghe Thẩm Ly dùng giọng điệu này nói chuyện với ai, Hành Chỉ nhíu mày: “Cô uống say rồi!”



“Còn tỉnh

táo lắm đây!” Ánh mắt Thẩm Ly ẩn giấu vài phần lạnh lẽo, vài phần tức

giận, càng có nhiều cảm xúc không rõ, nàng cười lạnh: “Nếu phải nói như

thế nào là hay thì hôm nay Thẩm Ly gạt được Phất Dung quân tin lời ta,

đó mới là hay. Cắt đứt tâm tư của hắn, giúp thuộc hạ của ta, cũng tránh

để sau này tên Phất Dung quân kia làm lớn chuyện ra khiến ta mất mặt.

Còn hôm nay Hành Chỉ quân ngài đã làm gì? Ha! Hay lắm!” Thẩm Ly cười

lạnh, “Cuối cùng cũng ép được Thẩm Ly nhận thua rồi, ngài vừa lòng chưa? Nhưng mà chắc Hành Chỉ quân không biết đâu, những hành động của ngài

trong mắt Thẩm Ly thật sự giống như một phàm nhân đang ghen muốn cố sức

chứng minh điều gì đó, sao? Thần quân ưng Thẩm Ly rồi à?”



Hành Chỉ im lặng, lập tức dời ánh mắt, nghiêng đầu cười: “Vương gia say rồi, thần, làm gì có tình chứ!”



Thần Thượng cổ, không ham không muốn, làm sao yêu ai được chứ. Thẩm Ly nên biết từ lâu mới phải.



“Nếu vậy…”

Thẩm Ly quay người tự mình vào trong, chỉ nghe một câu nói lạnh lùng lưu lại trong gió đêm, “Sau này bất luận Thẩm Ly muốn bảo vệ ai, muốn làm

chuyện gì, mong Hành Chỉ thần quân đừng nên nhiều chuyện.”



“Tha cho Thẩm Ly một con đường sống đi!”



Gió lạnh

thổi qua hất tung tóc Hành Chỉ. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt

của Ma giới, một lúc lâu sau mới một mình lẩm bẩm: “Được, ta sẽ cố

gắng!”