Bổn Vương Ở Đây
Chương 31 :
Ngày đăng: 15:36 19/04/20
Hôm sau.
Mới sáng sớm, trong Ma cung đã có người đến gọi Thẩm Ly đi.
Trong Nghị
sự điện, Ma quân đang ngồi ở trên, Mặc Phương đứng một bên, còn có mấy
quân sĩ đứng bên kia, thấy Thẩm Ly vào điện, Ma quân vẫy tay cho các
quân sĩ lui ra rồi lên tiếng nói: “Tối qua Phất Dung quân đã thông qua
Ma giới chạy đến Nhân giới rồi.”
Thẩm Ly ngẩn ra, Mặc Phương bên kia lập tức cúi đầu quỳ xuống, giọng khẽ trầm: “Đều
là lỗi của Mặc Phương. Mặc Phương nguyện gánh toàn bộ trách nhiệm, sau
khi tìm Phất Dung tiên quân trở về sẽ chịu mọi trừng phạt.”
“Sao đột
nhiên…” Thẩm Ly nhìn Mặc Phương, chưa phản ứng lại được mà ngơ ngác nói, “Ngươi đánh hắn sao?” Thẩm Ly chỉ tùy tiện hỏi, không ngờ Mặc Phương
thật sự gật đầu, nặng nề nói: “Tối qua uống hơi nhiều.” Hắn đau đầu bất
lực bóp bóp mi tâm, “Trong lúc không chú ý đã… đạp ngài ấy…”
Thẩm Ly nhìn khinh giáp còn chưa thay của Mặc Phương, thiết nghĩ chắc hôm qua đến
giờ vẫn chưa cởi ra, dưới chân hắn là đôi giày đặc chế bằng thép đen có
thể đối phó với tất cả hoàn cảnh ác liệt, tính công kích rất mạnh. Trong đầu Thẩm Ly xoẹt qua hình ảnh thân hình da mỏng thịt mềm của Phất Dung
quân, bỗng cảm thấy một cước này của Mặc Phương đã cho tên Tiên quân
lông bông kia một bài học thích đáng.
“Đánh thì
đánh thôi!” Thẩm Ly khinh bỉ nói, “Hắn còn nhỏ lắm sao, bị đánh là chạy
mất, tưởng có thể uy hiếp được ai à? Hơn nữa Nhân giới cũng đâu có yêu
ma quỷ quái gì, không hại chết được hắn đâu, kệ hắn đi!”
“Không
được!” Ma quân đưa cho Thẩm Ly một tờ giấy vàng, “Tối qua Thiên đế
truyền chỉ ý khẩn cấp, lệnh cho Phất Dung quân trong vòng ba ngày phải
về Thiên giới.”
Thẩm Ly ngẩn ra, nghĩ đến lá thư của tửu nương mà nàng đưa cho Hành Chỉ hôm trước,
lòng thầm hiểu mục đích của chỉ ý đột ngột này. Người đó tuy làm ra vẻ
không để tâm, nhưng làm việc cũng nhanh quá, chỉ ý của Thiên đế truyền
xuống nhanh như vậy, chắc chắn hắn còn nói thêm điều gì khác trong thư.
Thẩm Ly cụp mắt, nhất thời không biết trong lòng có mùi vị gì.
“Bởi vậy
Hành Chỉ cười đón lấy bình rượu lắc lắc, hai người im lặng một hồi: “Hôm qua…”
“Thần quân…”
Hai người
đồng thời lên tiếng, rồi lại đồng thời im lặng, cuối cùng Hành Chỉ cười
nói: “Hôm qua là ta không đúng, vốn định hôm nay sẽ xin lỗi cô, kết quả
là ngủ dậy mới biết cô đã đến Nhân giới, bởi vậy nên đã theo đến đây.”
Ánh mắt hắn rơi trên dòng nước đang chảy, phản chiếu ánh sáng lấp lánh,
giọng điệu tuy nhạt nhưng vẫn có thể nghe ra được tiếng thở dài khẽ
ngượng ngùng do không thường xin lỗi: “Xin lỗi!”
Tính Thẩm Ly xưa nay chỉ chịu mềm không chịu cứng, Hành Chỉ nói vậy khiến nàng hơi
sửng sốt, ngẩn ra một hồi mới nói: “Không có gì… Dù sao thì cách để ức
hiếp Phất Dung quân vẫn còn nhiều lắm. Hơn nữa trút giận lên Thần quân…
Dùng lời giáo huấn của Ma vương để nói thì là dĩ hạ phạm thượng, Thẩm Ly cũng có chỗ không đúng.”
Hành Chỉ trầm mặc. Hai người lại một lần nữa rơi vào im lặng.
“Lúc trước…” Thẩm Ly dường như hạ quyết tâm điều gì đó, bỗng nhiên chỉ về thảm cỏ
không xa trước mặt nói: “Có một lần ta hiện nguyên hình nằm ở đó, sức
cùng lực kiệt không thể động đậy, đời này của ta chưa bao giờ chật vật
khó coi đến vậy.”
Dường như nhớ ra điều gì, đáy mắt Hành Chỉ lộ ra ý cười.
Thẩm Ly quay đầu nhìn thấy đôi mắt khẽ cong lên của hắn, trong lòng có vài phần mâu
thuẫn phức tạp, “Lúc đó bị người ta nhặt về, tuy ta không nói nhưng đích thực đã có cảm giác được cứu vớt, giống như đã gặp được anh hùng trong
truyền thuyết.” Nàng bật cười, “Đó là lần đầu tiên trong đời gặp được
anh hùng của mình, nhưng lại là một phàm nhân vô cùng bình thường, khi
bóp cổ hắn, không cần dùng sức quá mạnh cũng có thể khiến hắn ngộp
chết.”
“Chắc là từ
lúc đó, ta đã nảy sinh tình cảm đối với Hành Vân.” Đây là lần đầu tiên
nàng bình tĩnh nhắc đến Hành Vân trước mặt Hành Chỉ. Chờ một hồi cũng
không nghe thấy Hành Chỉ lên tiếng, nàng khẽ thở dài nói, “Thần quân,
Hành Vân, Thẩm Ly không ngốc.”
Con sông nhỏ lặng lẽ trôi, tiếng nước chảy hòa lời Thẩm Ly khẽ lọt vào tai, Hành Chỉ bật cười: “Lại bị khám phá ra rồi!”