Bổn Vương Ở Đây

Chương 32 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Sắc trời dần tối, ánh tà dương rực rỡ phủ xuống khiến con sông nhỏ cũng trở nên đẹp lạ thường.



Đây là mỹ

cảnh hiếm khi nhìn thấy ở Ma giới, Thẩm Ly nhìn dòng nước lấp lánh ánh

vàng, uống một ngụm rượu: “Thật ra đã phát giác từ lâu. Chỉ là vẫn luôn

không hiểu, đang yên đang lành ở Thiên ngoại thiên, sao ngài lại chạy

xuống Hạ giới để làm một phàm nhân vất vả như vậy?”



“Ha.” Hành

Chỉ lắc đầu: “Vị trí này mới thật sự là vất vả!” Giọng hắn chợt dừng,

“Hơn nữa khi cô sống lâu như ta rồi thì cô sẽ biết. Buồn chán sẽ trở

thành lý do để cô làm rất nhiều việc. Lúc đầu hạ giới ta vốn chỉ muốn

đầu thai làm một phàm nhân bình thường, sống một cuộc đời mà phàm nhân

nên sống, khổ nỗi…” Hành Chỉ bất lực cười, “Đạo luân hồi đã đổi cho ta

thân thể của phàm nhân, nhưng canh Mạnh bà không thể nào xóa đi ký ức

thần minh của ta.”



Thẩm Ly ngẩn ra, không ngờ hắn thật sự vào luân hồi, uống canh Mạnh bà. Nhưng một

chén canh Mạnh bà không thể nào xóa được ký ức của thần, bởi vậy Hành

Vân mới biết nhiều trận pháp kỳ quái nhưng lại không có chút pháp lực

nào, ngay cả hồn ma cũng không nhìn thấy. Thẩm Ly hiểu ra: “Thân thể của phàm nhân đâu thể gánh nổi nhiều ký ức như vậy, chả trách lại là một

mầm bệnh.” Giọng Thẩm Ly chợt ngừng, “Nếu ngài đều nhớ hết, tại sao lại

giả vờ không quen ta?”



Hành Chỉ im lặng, nghiêng đầu nhìn Thẩm Ly: “Cũng giống như lý do cô đuổi Mặc Phương ở biên giới về Vương đô vậy!”



Vì không yêu nên không muốn đối phương vì mình mà bị vướng bận. Cũng phải, lúc còn

là Hành Vân hắn cũng chưa từng nói là sẽ đón nhận Thẩm Ly, sau khi trở

về vị trí lại càng không thể nào. So với việc nhận nhau, chi bằng giả vờ xa lạ hơn không… Thẩm Ly cụp mắt, ý của hắn là vậy đó. Thần Thượng cổ

không thể nào đáp lại tình cảm nàng nảy sinh với Hành Vân, bởi vậy thôi

cứ giả vờ không quen nàng, để nàng khỏi tiếp tục gởi tình cảm với Hành

Vân cho hắn.



Muốn cắt đứt hết tất cả nhớ thương của nàng sao?



Thẩm Ly bật

cười: “Hành Chỉ, rốt cuộc ngài có biết hành động gì mới có thể khiến đối phương không yêu mình không?” Nàng thở dài, “Những hành động của ngài

rõ ràng là đang dụ dỗ người ta đó…” Hay là… có khi ngay cả bản thân hắn

cũng không biết hắn đang làm gì.



Ánh mắt Hành Chỉ khẽ động: “Cô bị dụ dỗ rồi sao?”



Rõ ràng là muốn cắt đứt quan hệ của hai người mà còn dám nói lời này… Thật là một tên muốn gì làm nấy mà.


Hồ Lộc khóc đã đời rồi chùi nước mắt, sau đó mới nhìn kĩ Thẩm Ly: “A… Cô, cô là…”



Thẩm Ly gật

gật đầu: “Ừ, không sai, là ta. Nhưng lần này không phải ta đến để uy

hiếp ngươi.” Nàng chỉ ba người bên cạnh: “Bọn họ là thế nào vậy?”



“Nói ra thì

dài lắm, chuyện này đều bắt nguồn từ họa do một môn phái tu tiên gây

ra.” Hồ Lộc thở dài, “Ba tháng trước, một môn phái tu tiên nhỏ tên là

Phù Sinh môn nổi danh trong giang hồ, chuyện này vốn không liên quan đến bọn ta, nhưng bọn họ lại bắt đầu thiết yến mời thần Thổ địa các nơi đến dự, không ít Thổ địa nhận được lời mời mà đi, nhưng ai đi rồi đều bặt

vô âm tín, lúc đó mọi người vẫn chưa để tâm đến, nhưng môn phái kia lại

phái người mời các Địa tiên đến, người đi đợt thứ hai cũng không thấy

trở về, lúc này mọi người mới cảm giác được có điều không ổn, chờ khi

môn phái kia mời đợt thứ ba, mọi người đều không chịu đi, nhưng không

ngờ là bọn họ lại trở mặt, bắt đầu cưỡng chế bắt người.”



Hành Chỉ nhíu mắt: “Lén bắt Địa tiên là đại tội phạm vào Thiên điều, xảy ra tình trạng này tại sao không báo lên Thiên giới?”



“Muốn báo

lắm chứ, lúc đầu có phái linh vật đi đưa tin, nhưng ngày hôm sau lại

thấy linh vật chết ở nơi hoang dã, sau đó lại có Địa tiên muốn tự mình

đi, nhưng vừa đi là mất luôn tin tức. Sơn thần Địa tiên có bao nhiêu

đâu, bị mời hai đợt, bị bắt một đợt, rồi bị bắt rải rác một ít nữa, vậy

là chẳng còn mấy ai.” Nhắc đến đây, Hồ Lộc lại bắt đầu chùi nước mắt,

“Trong vòng trăm dặm quanh Kinh thành e là chỉ còn mỗi mình ta chưa bị

bắt thôi. Ta đã trốn trong thành, mượn chỗ đông người mới trốn được một

thời gian, nhưng hôm nay cũng bị bắt rồi. Nếu không có các người… Hu hu, không biết là sẽ bị đối xử thế nào nữa đây!”



Thẩm Ly kỳ

quái: “Địa tiên các ngươi tối xấu gì cũng là tiên, pháp lực không mạnh

nhưng cũng đâu yếu đến mức này, là trái hồng mềm mặc người ta tùy ý nắn

bóp sao?”



Hồ Lộc uất

ức nhìn Thẩm Ly: “Đâu phải không phản kháng… Những Địa tiên pháp lực cao cường cũng từng phản kháng rồi, chỉ là đối phương hình như có cách

chuyên dùng để đối phó với tiên nhân, giống như Phược tiên thuật này nè, bị định thân thì cho dù có giãy dụa thế nào cũng không thoát được. Hơn

nữa… lúc trước nghe có Địa tiên nói những chiêu thức mà người của môn

phái tu tiên này sử dụng đều không giống Tiên thuật, mà…”



Hắn nhìn Thẩm Ly mấy lần rồi ngập ngừng nói, “Giống như là của Ma giới…”