Bổn Vương Ở Đây

Chương 37 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Không khí trong phòng trầm xuống, Thẩm Ly lạnh lùng xem xét ba đại hán, toàn

thân tỏa ra sát khí, còn ba người kia cũng há cái miệng đầy máu, nhe

nanh hung ác, nước bọt đặc sệt không được khống chế mà rơi xuống. Ánh

mắt Thẩm Ly rơi trên tay một đại hán, vừa rồi hắn nắm lấy ngân thương

của nàng đã bị mũi thương xé rách lòng bàn tay, nhưng lúc này mắt thường cũng thấy được tốc độ khép miệng của vết thương rất nhanh…



Thật giống con yêu thú Hạt vĩ hồ bị nàng chém chết ở Ma giới, là quái vật…



Chướng khí toàn thân họ xao động, Thẩm Ly lập tức nhạy cảm phát giác được ba

người muốn tấn công. Ngân thương của nàng chấn động, phi thân nhảy lên,

ngọn ngân thương đâm thẳng vào đầu người ở giữa, người đó gào lên một

tiếng, giống như vốn không biết tránh né là gì mà xông thẳng tới, đưa

tay chộp lấy ngân thương của Thẩm Ly, lần này Thẩm Ly đã đề phòng, đâu

thể nào để bọn họ dễ dàng nắm được, thân hình nàng khẽ xoay trong không

trung rơi xuống đất, lắc người tung đòn Hồi mã thương muốn chặt đứt chân người kia để làm loạn hạ bộ của hắn.



Nhưng Thẩm Ly không thể nào ngờ được rằng, Hồng anh thương cùng nàng chiến

khắp bốn bể tám cõi dốc hết toàn lực công kích cũng không như ý nàng mà

chặt đứt chân người kia mà lại giống như chém vào một cột thép cứng cáp. Chỉ nghe “keng” một tiếng, ngân thương chấn động, gần như muốn xé rách

hổ khẩu của Thẩm Ly. Nàng xoay người lui ra một cự ly an toàn, mũi

thương phản chiếu nửa mặt của Thẩm Ly, nàng nhìn thấy rõ ràng rằng một

bên của mũi thương đã bị mẻ một miếng nhỏ.



Thẩm Ly tâm thần chấn động, thương là vũ khí thích hợp để đâm, không thích

hợp với những loại công kích như chém hay trảm, nhưng được pháp lực của

Thẩm Ly dẫn dắt, mấy trăm năm nay ngọn ngân thương trong tay nàng có thể biến đổi thành vô số cách dùng, ngay cả thân thương cũng có thể chém

đầu người, huống hồ gì là mũi thương sắc bén. Nhưng va chạm hôm nay lại

khiến Hồng anh thương của nàng mẻ một miếng…



Không để Thẩm Ly có thời gian chấn kinh, hai đại hán còn lại xông lên từ hai

phía như chó hoang thấy mồi, hận không thể xé Thẩm Ly thành từng mảnh

vụn, Thẩm Ly nhảy lên không trung đáp xuống xà ngang trong điện để tìm

cách phá vây, nhưng không ngờ nàng còn chưa nhảy lên thì một bóng người

khác đã nhảy còn cao hơn, một chưởng vỗ xuống đầu nàng, không thể tránh

được nữa, Thẩm Ly khẽ nghiêng đầu chộp lấy cổ tay đại hán kia, nàng hét

lên truyền pháp lực vào năm ngón tay, chỉ nghe “rắc” một tiếng, Thẩm Ly

đã bẻ gãy xương cổ tay đại hán kia!



Đại hán ngửa đầu gào thét, trước ngực không hề phòng bị, Thẩm Ly không hề

do dự mà đưa thương đâm thẳng vào tim hắn, mũi thương cắm vào, nhưng da

thịt cứng như đá đã cản trở đường đi của vũ khí, Thẩm Ly hét lớn, chỉ

thấy ngân thương bừng lên ánh sáng, sau một tiếng nứt vỡ lớn, sau lưng

đại hán bị thủng một lỗ, máu tươi bắn vào không trung, Thẩm Ly dùng lực


Hành Chỉ bắt mạch cho Thẩm Ly, trong sự yên tĩnh cực độ, Thẩm Ly gần như có

thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập yếu ớt, nhưng tốc độ của nhịp tim

bỗng nhanh hơn một chút. Chỉ là chút biến hóa này tuy Thẩm Ly cảm nhận

được, nhưng nàng không hề do dự mà chọn cách lờ đi, còn Hành Chỉ, chắc

hắn vốn không hề cảm giác được đâu.



Chắc hắn chỉ cảm thấy… thân thể nàng có vấn đề thôi.



“Cô trúng độc rồi.” Hành Chỉ nhíu mày.



Thẩm Ly nhìn thấy sắc môi thâm đen và gương mặt không chút nhân khí của mình trong mắt hắn. Nàng yếu ớt nói: “Độc, không làm gì được ta đâu… Chủ

mưu…”



Giọng nàng chưa dứt, trong phòng dường như vang lên tiếng niệm chú, từ rất

nhỏ đến vô cùng lớn, thanh âm chui vào trong tai Thẩm Ly khiến đầu nàng

đau như muốn nổ tung, Thẩm Ly không kìm được mà nghiến răng, Hành Chỉ

thấy sắc mặt nàng ngày càng không ổn, lòng không kìm được mà gấp gáp

nói: “Làm sao vậy?”



“Thanh âm…”



Sắc mặt Hành Chỉ càng lạnh hơn, hiển nhiên thanh âm này là nhằm vào Thẩm

Ly. Gạch đá phía sau vang lên tiếng động, Hành Chỉ khẽ xoay mắt nhìn

thấy một đại hán bị chém nửa đầu bò từ từ bên trong, trên tường, người

bị Thẩm Ly quật chết cũng rơi xuống, hai đại hán này toàn thân đầy máu

tươi, họ như đang bị ai chỉ huy mà vô thức bước về phía Hành Chỉ.



Thẩm Ly thấy vậy ngón tay vô thức nắm chặt, muốn đứng dậy tiếp tục chiến

đấu. Nhưng vai lại bị Hành Chỉ giữ chặt: “Cô không muốn sống nữa sao?”

Giọng hắn lạnh lùng, Thẩm Ly nhếch môi, “Chính vì muốn sống đó.”



Hành Chỉ mím môi, lòng dậy lên một cảm xúc không gì khống chế nổi, hắn không quay đầu mà phẩy tay áo, năm ngón tay xoay về hướng hai đại hán kia thu lại, giống như một tiếng chuông sớm thanh tẩy hết uế khí trong trời

đất, một luồng khí trong lành bốc lên từ người hắn, trong ánh sáng chói

mắt, tất cả hóa thành tro bụi.



“Ta sẽ để cô được sống tiếp.”



Đầu óc Thẩm Ly đã hoàn toàn mơ hồ, lời trong lòng giống như không giữ được mà thốt ra: “Trước đây… không có ai là Hành Chỉ…”



Bàn tay ôm lấy vai của Thẩm Ly siết chặt, nhìn nàng ngất đi, trong đôi mắt đen của Hành Chỉ không rõ là cảm xúc gì.