Bổn Vương Ở Đây

Chương 38 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Nên đuổi theo chứ. Hành Chỉ biết rõ tầm quan trọng của việc bắt kẻ chủ mưu

đằng sau, cũng biết Thẩm Ly nhất định hi vọng hắn đi bắt kẻ đó, trả lại

sự trong sạch cho Ma giới. Nhưng mà…



Không đi được.



Nhìn sắc mặt tái nhợt của người trong lòng, bàn tay đang bắt mạch cho Thẩm

Ly của Hành Chỉ bất giác siết chặt. Nữ nhân này chắc chưa bao giờ sống

như một nữ nhân, không chút son phấn, không hề yếu ớt, bởi vì quá mạnh

mẽ nên chưa bao giờ đứng sau người khác, nàng giống như ngọn ngân thương trong tay mình, sát khí bức người. Giống như nàng nói, trước đây không

có ai là Hành Chỉ, không ai có thể bảo vệ nàng, bởi vậy nàng đã quen đơn thương độc mã đi chiến đấu, đi bảo vệ, đi hứng chịu thương đau, đi gánh vác quốc gia thiên hạ mà nam nhân nên gánh.



Nhưng Thẩm Ly mạnh mẽ như vậy một khi đã yếu đuối lại càng khiến người ta đau xót một cách kỳ lạ, giống như bị một con mèo giương móng cào vào tim,

lúc đầu không phát giác, nhưng đến khi phát giác thì vừa đau lại vừa

ngứa, mùi vị khó tả.



“Thật là… phiền phức.” Một câu nói bỗng thốt lên trong không gian hoang tàn

vắng lặng. Nhưng bóng người đó vẫn ôm lấy người trong lòng bất động.



Phất Dung quân trong miếu cho Cảnh Tích làm phụ tá của mình, đi tới đi lui

trong miếu đều bắt Cảnh Tích giúp hắn xách rương thuốc vốn không cần

đùng đến, đạo hạnh của Cảnh Tích không cao, sợ mình cứ đi đi lại lại rồi sẽ vô tình lộ ra đuôi rắn, nàng ta khẽ gọi Phất Dung quân vài tiếng,

lúc này Phất Dung quân mới cười híp mắt quay đầu lại: “Mệt rồi sao? Vậy

nghỉ một lúc nhé?”



Cảnh Tích đưa rương thuốc đến trước mặt Phất Dung quân: “Tiên quân, tôi rất

muốn giúp ngài, nhưng tôi sợ mình không nhịn được mà hiện nguyên hình…”



“Không đâu.” Phất Dung quân híp mắt cười rảo quanh Cảnh Tích một vòng, “Pháp

lực của bổn quân đã thông đến người nàng rồi! Tuyệt đối không để nàng

biến hình đâu.” Nói xong, chiếc quạt trong tay hắn như đùa giỡn mà vạch

nhẹ lên đùi Cảnh Tích, ba phần ám muội, bảy phần lợi dụng. Má Cảnh Tích

ửng hồng, ngại ngùng lui về phía sau vài bước. Phất Dung quân lại bước

lên phía trước, nụ cười khinh bạc trên mặt còn chưa kịp nở ra thì một

bóng người chen vào giữa họ, bảo kiếm màu đen chắn trước ngực Phất Dung

quân, đẩy hắn lui về phía sau vài bước.



“Tiên quân tự trọng.”



Cảnh Ngôn chỉ để lại bốn chữ rồi quay người vứt rương thuốc trong tay Cảnh Tích xuống đất, kéo tay nàng ta ra khỏi miếu.



Phất Dung quân xanh mặt: “Người yêu của ngươi còn đang nằm đó kìa! Ra đây làm gì!”



Cảnh Tích nghe vậy ngẩn ra nhìn Cảnh Ngôn, chỉ thấy Cảnh Ngôn khẽ quay đầu,
“Hơi khó.” Giọng Hành Chỉ nhàn nhạt, tuy nói khó nhưng lại khiến cho người

ta cảm thấy rất nhẹ nhàng, Thẩm Ly cũng không để tâm mấy: “Khoảng bao

lâu nữa thì chúng ta có thể về Ma giới?”



“Từ từ đi.” Giọng Hành Chỉ mang vài phần thảng thốt, “Chờ ta truyền cách giải chướng độc cho người cần truyền đã.”



Đêm nay chướng khí dần tan, Phất Dung quân dỡ bỏ kết giới đưa Cảnh Tích lên mái nhà ngồi: “Có muốn ngắm sao không?”



Cảnh Tích chớp đôi mắt to nhìn hắn: “Có được không?”



Phất Dung quân cong môi cười: “Nàng muốn gì ta đều có thể cho nàng hết.” Nói xong hắn vung tay, như có gió mát thổi qua, chướng khí trên đỉnh đầu

Cảnh Tích hoàn toàn biến mất, lộ ra khung trời rực rỡ. Cảnh Tích kinh

ngạc há miệng: “Thật sự xuất hiện rồi, đẹp quá.”



Phất Dung quân thâm tình nhìn Cảnh Tích: “Trong mắt ta, mắt nàng cũng đẹp

như trời sao vậy.” Cảnh Tích ngơ ngẩn quay đầu lại, Phất Dung quân giữ

chặt lấy ánh mắt nàng ta, môi chầm chậm ấn lên môi nàng ta.



“Cảnh Tích!” Một tiếng hét mang theo nộ khí không thể khống chế khiến người ta chấn động màng nhĩ.



Cảnh Tích lập tức quay đầu, nhìn thấy Cảnh Ngôn bên dưới, còn chưa kịp lên

tiếng đã nghe Phất Dung quân phẫn nộ: “Sao lại là ngươi nữa!”



Ánh mắt Cảnh Ngôn lạnh lùng như một mũi tên cắm vào người Phất Dung quân,

Phất Dung quân là kẻ hiếp mềm sợ cứng, biết tên này đánh không lại mình, hắn mặc kệ ánh mắt như muốn giết người kia mà nắm lấy tay Cảnh Tích:

“Hắn đối với nàng vẫn luôn hung dữ vậy sao, chúng ta mặc kệ hắn.”



Nhưng Cảnh Tích lại lùi về phía sau, rút tay lại: “Tôi… tôi vẫn nên xuống…”



Phất Dung quân kề môi vào tai Cảnh Tích nói nhỏ: “Ta biết nàng thích hắn,

nhưng trước đó hắn vì một nữ nhân khác mà hung dữ với nàng như vậy, nàng không cho hắn ghen một chút, khẩn trương một chút thì hắn sẽ ăn sạch

nàng mất thôi.” Phất Dung quân cười cười chớp mắt với Cảnh Tích, “Tin ta không sai đâu, bổn tiên quân là Tình thánh mà.”



Cảnh Tích ngơ ngác nhìn Phất Dung quân: “Tiên quân, ngài đang giúp tôi sao?”



“Không sai, nhưng mà ta cần thù lao đó, nàng phải hôn ta.”



Cảnh Tích đỏ bừng mặt vội vã xua tay: “Không được đâu không được đâu.”



Phất Dung quân cười ha ha: “Trêu nàng thật vui.” Nói xong hắn ôm lấy eo nàng ta, lắc người biến mất. Cảnh Ngôn bên dưới ngạc nhiên trong một khắc,

một sự phẫn nộ cực lớn dâng trào mang theo một sự hoảng sợ không thể nào khống chế cứ như xé ra một cái lỗ to trong lòng hắn, giống như cô nương cùng hắn trưởng thành, vẫn luôn thuộc về hắn kia nay lại bị người ta

trộm đi vậy, khiến hắn không thể nào kìm được sợ hãi.