Bổn Vương Ở Đây
Chương 40 :
Ngày đăng: 15:37 19/04/20
Rừng cây không một chiếc lá, quang cảnh dọc đường tiêu điều như đã vào cuối thu.
Thẩm Ly liếc nhìn Hành Chỉ mấy lần nhưng lời trên miệng vẫn không hỏi ra
được. Hành Chỉ vừa đi vừa không nhịn được cười: “Biểu hiện do dự như vậy không giống với Bích Thương vương mà ta quen đâu.”
Bị vạch trần, Thẩm Ly cũng không che giấu nữa mà trực tiếp hỏi: “Tuy ta
không hiểu chuyện của Thiên giới lắm nhưng cũng biết trên trời dưới đất
chỉ còn lại một thần minh là ngài thôi. Cảnh Ngôn vừa nãy là thế nào
vậy?”
“Đúng là bây giờ chỉ còn mỗi mình ta, nhưng rất lâu trước đây thì thần ở
Thiên ngoại thiên không chỉ có mình ta.” Ánh mắt Hành Chỉ nhìn xa xăm,
dường như không tìm thấy tiêu điểm, “Vì quá lâu rồi nên đối với các
người, thậm chí là đối với ta, đó đã là chuyện xa xôi đến mức không thể
nào tìm lại được nữa.” Nụ cười trên khóe môi hắn không đổi nhưng lại vô
cùng đạm mạc, “Cảnh Ngôn là Duệ vương kiếp trước, cũng từng là chí hữu
của ta, hắn tên Thanh Dạ, tóc màu bạc mắt màu bạc, lúc đó hắn là thiên
thần tuyệt sắc nhất.”
Thẩm Ly nghiêng đầu nhìn Hành Chỉ, cho dù nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hắn rất nhiều lần rồi nhưng vẫn thấy đẹp đến mức khiến người ta đố kị,
Thẩm Ly bất giác buột miệng nói: “So với Thần quân thì sao?”
Hành Chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Ly, nụ cười trên môi có vài phần say lòng: “Đương nhiên là ta đẹp hơn.”
Sự tự mãn và tự khen mình trong lời này lại không khiến người ta thấy phản cảm mà còn khiến Thẩm Ly cong khóe môi: “Ta cũng thấy vậy.” Thẩm Ly
điềm nhiên khen ngợi dung mạo của hắn như vậy khiến Hành Chỉ khẽ ngẩn
ra, nhưng Thẩm Ly không tiếp tục dừng lại chủ đề này mà hỏi: “Sau đó thì sao? Chí hữu của ngài tại sao không phải là thần minh nữa?”
“Vì hắn đã yêu một phàm nhân.” Giọng Hành Chỉ vẫn không đổi, nhưng ánh sáng trong mắt lại tối đi vài phần, “Hắn đã động tư tình, vì cứu phàm nhân
đó mà nghịch hành Thiên đạo, thần cách bị phế.”
Thẩm Ly ngẩn ra: “Còn ai có thể… xử phạt thần minh nữa?”
“Thần do trời sinh, đương nhiên phải bị Thiên đạo khống chế. Sức mạnh to lớn
này nếu tự ý sử dụng chẳng phải thế gian sẽ loạn sao.” Hắn quay đầu nhìn Thẩm Ly, “Thiên ngoại thiên không tiêu diêu hơn những nơi khác của thế
gian lắm đâu.” Hành Chỉ không dừng bước, vừa đi vừa nói, “Thanh Dạ bị
Thẩm Ly bất động: “Pháo hoa nổ trên trời làm gì trừ được độc khí trên người chứ, để bọn họ náo nhiệt…”
Cổ tay bị một bàn tay ấm nóng kéo lấy, Thẩm Ly loạng choạng, Hành Chỉ
không khách sáo mà kéo nàng đi về phía trước: “Nhập gia tùy tục. Hiếm
khi được trải nghiệm hoạt động quần chúng ở Nhân gian, họ đang đón chào
cuộc sống mới, cuộc sống này là do cô cho đó, cô cứ coi như họ đang cảm
ơn cô là được rồi.”
“Khoan…”
Đâu nghe Thẩm Ly nói, Hành Chỉ kéo nàng chen vào giữa đám đông ồn ào, càng
gần pháo hoa thì tiếng nổ càng điếc tai, tiếng hoan hô càng vang dội,
trên mặt mọi người đều tràn ngập niềm vui và hi vọng, dưới ánh pháo hoa, trong mắt mỗi người đều chứa đựng trăm ngàn màu sắc.
Nam nhân kéo tay nàng phía trước vẫn bước đi, đưa nàng luồn lách giữa đám
người chen chúc, chia sẻ niềm vui với họ, pháo hoa phản chiếu đủ loại
màu sắc huyền ảo trên áo trắng của hắn khiến hắn càng không giống một
con người chân thật. Nàng bỗng dùng lực ở tay kéo bước chân Hành Chỉ
lại, lúc này họ đang ở đứng giữa đám người, bốn bề đều là tiếng hoan hô
không ngừng, Thẩm Ly kề sát bên tai Hành Chỉ nói lớn: “Ngài đẹp quá rồi! Đừng đi trước mặt ta nữa!”
Vì nhìn thấy hắn thì sẽ không thấy được các màu sắc khác nữa.
Hành Chỉ nghiêng đầu yên lặng nhìn Thẩm Ly một hồi: “Thẩm Ly.” Khẩu hình của hắn là vậy, nhưng giọng hắn đã bị che lấp mất, Thẩm Ly nghiêng tai đến
gần nói to: “Cái gì? Ta nghe không rõ.”
Hành Chỉ mấp máy môi, dường như nói một câu gì đó nhưng Thẩm Ly vẫn không
nghe thấy, nàng nghi hoặc nhìn hắn, hiển nhiên Hành Chỉ không muốn nói
lại lần thứ hai, chỉ xoa đầu nàng cười nhẹ rồi tiếp tục đi trước mặt
nàng.
Trong đầu Thẩm Ly cứ lặp lại khẩu hình vừa rồi của hắn. Từng chữ từng nghĩ
thật kĩ, đến khi nghĩ thông rồi, tiếng ồn xung quanh bỗng như hóa thành
hư không, dường như nàng nghe thấy thanh âm dịu dàng của hắn nói rằng:
“Ta đi phía trước mới có thể bảo vệ cô.”